Âu Dương Tuyết vội nhỏ giọng đáp: “Tôi là chưởng giáo ở Minh Nguyệt Các – Âu Dương Tuyết, cố ý đến đón ba vị thế tử”.
“Minh Nguyệt Các?”
Tư Mã Minh Nhuệ nhíu mày, giả vờ chưa từng nghe nói đến cái tên này: “Là tông môn mới phát triển sao?”
Nghe thế Âu Dương Tuyết đỏ mặt, miễn cưỡng cười nói: “Thế tử nói đùa rồi, Minh Nguyệt Các chúng tôi chỉ là một tông môn nhỏ nhưng không phải là một tông môn đang phát triển”.
Thật ra Minh Nguyệt Các trước giờ đều muốn đi theo nhà họ Tư Mã để được che chở.
Nhưng chính vì thực lực của Minh Nguyệt Các quá yếu không thể thu hút sự chú ý của hoàng tộc như nhà họ Tư Mã, thế nên chưa được như ý nguyện.
Nghe nói mấy người Tư Mã Minh Nhuệ sắp đến thế tục để giết Tiêu Chính Văn từ con đường ở Vinh Thành, Minh Nguyệt Các mới bảo Âu Dương Tuyết đến đón đám người Tư Mã Minh Nhuệ.
“Ồ, chưởng giáo Âu Dương không cần đa lễ, nghe tôi được biết Minh Nguyệt Các cũng suýt nữa bị Tiêu Chính Văn ra tay độc ác trong cuộc thi ở Vinh Thành trước đó”.
“Lần này chúng tôi đến thế tục để trả thù cho các vị”.
Tư Mã Minh Nhuệ kiêu ngạo nói.
“Đó là đương nhiên, chúng tôi cảm ơn thế tử”, Âu Dương Tuyết lại chắp tay nói với Tư Mã Minh Nhuệ.
“Tôi tin chắc chưởng giáo Âu Dương nhất định từng nghe nói đến ba người chúng tôi nhỉ?”, Tư Mã Nguyệt cười hỏi.
“Đương nhiên rồi, ai mà không biết bốn nhân kiệt nhà họ Tư Mã? Tôi nghe đến quen tai rồi”.
Nếu không phải đã biết uy danh của ba người này từ lâu, chỉ với mấy lời đó của Tư Mã Minh Nhuệ, Âu Dương Tuyết đã trở mặt nãy giờ rồi.
“Ừ, xem ra bà vẫn có chút kiến thức đấy”, từ nãy đến giờ ánh mắt Tư Mã Thành chưa từng rời khỏi gương mặt Âu Dương Tuyết.
Đừng thấy bà ta đã mấy ngàn tuổi mà lầm, da mặt được chăm sóc rất tốt, chẳng khác gì thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, hơn nữa Âu Dương Tuyết còn là người đẹp nổi tiếng ở Minh Nguyệt Các.
Tư Mã Thành vừa gặp đã yêu thích ngay Âu Dương Tuyết.
“Ôi… không biết các vị thế tử muốn đợi Tiêu Chính Văn quay về ngoài lãnh thổ hay là định đến thế tục tính sổ với Tiêu Chính Văn?”, Âu Dương Tuyết ngừng một chốc vội đổi chủ đề.
Nghe thế Tư Mã Minh Nhuệ không khỏi bật cười.
“Chỉ là một tên Tiêu Chính Văn mà thôi, hắn xứng để ba người tôi đợi à? Dĩ nhiên là đến thế tục lấy đầu Tiêu Chính Văn rồi”.
Tư Mã Minh Nhuệ cứ có cảm giác Tiêu Chính Văn chỉ là một cái danh, hơn nữa ba người họ chưa từng đánh giá cao thế tục, càng không cảm thấy đến thế tục và giết Tiêu Chính Văn ở ngoài lãnh thổ có gì khác nhau.
Nghe nói thế, Âu Dương Tuyết không khỏi nhíu mày lắc đầu nói: “Tôi khuyên các vị hãy suy nghĩ kỹ rồi đi, thế tục và ngoài lãnh thổ khác biệt rất lớn”.
“Tiêu Chính Văn đó không chỉ có danh tiếng lẫy lừng ở thế tục mà thực lực không hề tầm thường, đến thế tục ba vị thế tử khó mà cầu cứu được, một khi có tổn thất thì…”