Cho đến khi ngọn giáo xuyên qua ngực người kia, trong mắt ông ta lại hiện lên vẻ thoải mái!
Cái chết cận kề không hề đáng sợ, điều đáng sợ là cảm giác sợ hãi khi biết sẽ chết nhưng không thể làm gì.
Rầm!
Một xác chết lại rơi xuống dưới chân Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Người cuối cùng cũng bị Tiêu Chính Văn giết chết.
Lục Tiêu Dao phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi không nhầm, trong tay cậu có cây giáo Bá Vương!”
“Nếu không nhờ sức mạnh của giáo Bá Vương, cậu chắc chắn không giết nổi tôi!”
“Cậu biết tại sao tôi lại coi thường cậu không? Một người chỉ biết dựa vào ngoại lực, vĩnh viễn chẳng có khí thế gì cả! Huống hồ, thứ cậu phải đối mặt, chính là nhân vật lớn của nhà họ Khổng”.
Lục Tiêu Dao giễu cợt nói.
Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cược liều một ván. Cả gương Bát Quái và cây giáo Bá Vương trong tay Tiêu Chính Văn đều là thần binh thượng cổ, uy lực vô cùng lớn mạnh.
Nếu có thể dùng cách kích tướng, khiến Tiêu Chính Văn không dùng thần binh, thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng cho dù Tiêu Chính Văn không trúng kế, ông ta phải chết dưới thần binh thì cũng không quá mất mặt.
“Haiz, xem ra mọi người hiểu sai về các người rồi. So với đám tiểu nhân bỉ ổi, các người thật sự có hơn không kém!”
“Ba nhóm, hơn chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, bao vây một mình tôi, nhưng lại bị tôi giết hết. Các người còn mặt mũi nói những lời cao ngạo như vậy, da mặt thật sự còn dày hơn cả tường thành!”
“Nhưng tôi có thể cho ông thấy, cho dù không có sự trợ giúp của thần binh, ông cũng không thể thắng nổi”.
Tiêu Chính Văn nói xong liền thu giáo Bá Vương lại.
“Hừ, nếu không có sức mạnh của giáo Bá Vương, tôi và cậu bất phân thắng bại”.
Ánh mắt Lục Tiêu Dao sáng lên, lại bùng lên một tia hi vọng.
“Ồ? Ai cho ông tự tin đấy hả? Ông mà cũng xứng phân cao thấp với tôi sao?”, Tiêu Chính Văn khó chịu trước lời nói của Lục Tiêu Dao.
“Hừ! Thằng nhãi, chết đi!”
Lục Tiêu Dao quát lớn, khí tức của Nhân Hoàng cấp sáu phóng ra như mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng khi chuẩn bị giết được Tiêu Chính Văn, ông ta mới để ý thấy trước mặt Tiêu Chính Văn dường như có một lớp sương mù màu tím, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xuyên thủng lớp sương mỏng đó!
“Đây… đây là…”
Lúc này, Lục Tiêu Dao vô cùng hoang mang.
“Không biết ông từng nghe nói đến Quy Chân chưa?”
Cái gì?