Sao Lục Tiêu Dao có thể không biết đến Quy Chân chứ!
Đó là đạo cảnh cao nhất, ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng chưa chắc có thể nhìn thấy toàn cảnh Quy Chân.
“Lẽ nào cậu…”
Sắc mặt Lục Tiêu Dao trắng bệch, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn không cho ông ta thêm cơ hội nào nữa, lập tức tung quyền.
“Bụp!”
Nắm đấm sắt của Tiêu Chính Văn xuyên thẳng qua ngực Lục Tiêu Dao. Lục Tiêu Dao kinh ngạc cúi đầu, nhìn nắm đấm sắt xuyên thấu ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
ông ta cho rằng khả năng lĩnh ngộ của mình đã rất xuất sắc, nhưng sau ngàn năm tu luyện khổ cực, vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới Quy Chân, còn Tiêu Chính Văn chưa tới ba mươi tuổi.
Dù sao ông ta cũng không thể tin được sự thật này!
Tí tách… tí tách…
Máu chảy theo quần áo của Lục Tiêu Dao nhỏ xuống đất, trước mắt Lục Tiêu Dao dần tối sầm lại.
Rầm!
Xác Lục Tiêu Dao đổ rầm xuống đất.
“Bùm!”
Một luồng ánh sáng bảy sắc phóng lên bầu trời, toàn bộ bầu trời trở nên đầy màu sắc.
Lúc này, những người ở vùng ngoài thế giới đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy ánh sáng huyền bí này.
Không cần hỏi cũng biết đây là ánh sáng xuất hiện khi cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu trở lên chết.
Mà mọi người không cần đoán cũng biết cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu nhất định là một trong hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Lẽ nào, ngay cả cao thủ như Lục Tiêu Dao cũng đã chết sao?
Tiêu Chính Văn thật sự có thể giết cao thủ Nhân Hoàng?
Sắc mặt Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương cũng trở nên vô cùng khó coi.
Như vậy có nghĩa là cả núi Thái Thương chỉ còn lại một mình Hứa Thương Long.
Còn Tần Cối đã chạy khỏi núi Thái Thương từ nửa phút trước, thậm chí còn không có dũng khí đấu với Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu Dao!”
Nhìn xác Lục Tiêu Dao đổ xuống, Hứa Thương Long vô cùng hoảng sợ.
Ông ta gần như ngang hàng với Lục Tiêu Dao. Nếu Tiêu Chính Văn có thể giết Lục Tiêu Dao bằng một cú đấm thì ông ta có thể trở thành đối thủ của Tiêu Chính Văn sao?