Chiến Thần Bất Bại

Chương 3999

Hơn nữa, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ là ba nghìn đóa hoa Tử Tiêu. Chỉ cần khống chế được thành Đại Phong, đừng nói là ba nghìn bông, cho dù là năm nghìn bông cũng sẽ đưa cho bọn họ.

 

“Phương Vạn Vũ, khi nhà họ Phương các người đến thành Đại Phong lần đầu tiên, không có quan hệ, cũng không có chỗ dựa, chính các chủ Tần đã thu nhận các người!”

 

“Hơn nữa còn cho nhà họ Phương một ngôi nhà rộng cả nghìn mét, lẽ nào đây là cách các người báo đáp lòng tốt của các chủ Tần sao?”

 

Trưởng lão của Nguyệt Hoa Các không nhịn nổi nữa, quát lớn với đám người nhà họ Phương.

 

Hừ, thu nhận chúng tôi? Hồi đó, thành Đại Phong là một mảnh hoang tàn, nếu không thu nhận nhà họ Phương, thành Đại Phong sẽ thịnh vượng như ngày hôm nay sao?”

 

“Hơn nữa, trong hàng trăm năm qua, cách hành sự của Tần Lương Ngọc quá cứng nhắc, bà ta không thích hợp để kiểm soát thành Đại Phong! Người nhà họ Phương sẽ làm mới thành Đại Phong!”

 

“Điều này không chỉ có lợi cho nhà họ Phương, mà ngay cả những người có mặt ở đây đều có thể nhận được vô số lợi ích!”

 

“Bây giờ không thể cứu vãn được nữa, lẽ nào các người còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu sao?”

 

Phương Vạn Vũ vừa nói vừa nhìn đám người Thần Toán Tử đầy sát khí.

 

“Sớm biết như vậy, ban đầu thật sự không nên thu nhận đám vong ân bội nghĩa như mấy người!”, trưởng lão Nguyệt Hoa Các chỉ vào Phương Vạn Vũ, lớn tiếng hô lên.

 

Phương Vạn Vũ chỉ bật cười lạnh lùng, ngoại trừ Tần Lương Ngọc ra thì khắp trên dưới Nguyệt Hoa Các, thậm chí ngay cả một cao thủ Đế Cảnh cũng không có, căn bản chẳng có gì đáng sợ!

 

Điều duy nhất khiến cho ông ta không thể yên tâm là Thần Toán Tử sâu không thể lường đã ở ẩn biết bao nhiêu năm nay mà thôi!

 

Nghĩ tới đây, Phương Vạn Vũ xuống giọng nói với Thần Toán Tử: “Người xưa nói rất hay, người không vì mình, trời tru đất diệt, Thần Toán Tử, nếu như ông thức thời, tốt nhất…”

 

“Hay cho cái câu người không vì mình, trời tru đất diệt!”

 

Phương Vạn Vũ vừa mới nói dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn đã truyền tới từ phía điện trước, ngắt lời nửa vế câu sau của ông ta.

 

Liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào điện sau, Phương Vạn Vũ nhếch mép cười nói: “Thằng nhãi ranh, nếu như tôi là cậu thì tuyệt đối sẽ không làm điều gì thừa thãi!”

 

“Cậu cho rằng chuyện cậu giết người nhà họ Phương chúng tôi cứ vậy mà cho qua hay sao? Nằm mơ!”

 

Vừa nói dứt lời, vô số luồng khí tức cường đại lập tức khoá chặt lấy Tiêu Chính Văn bên trong phạm vi công kích.

 

Tần Lương Ngọc cũng quay phắt đầu lại, nhìn về phía Tiêu Chính Văn mà nói: “Cậu còn không mau đi đi?”

 

Trong lúc nói, uy áp trời đất xung quanh người Tần Lương Ngọc lại mạnh hơn vài phần, khụ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment