“Hoá ra chị chính là thành chủ của thành Đại Phong?”, Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc đang thoi thóp đứng đó, không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Mà khoảnh khắc này, biểu cảm của Thần Toán Tử cũng không khỏi biến đổi, cơ thể di chuyển, lập tức tới gần Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn về phía mấy người Phương Vạn Vũ.
“Hừ! Bà sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn bảo vệ cho thằng nhãi ranh này! Cậu ta không phải là con riêng của bà đấy chứ?”
“Đường đường là các chủ của Nguyệt Hoa Các, Đại Đế Chí Tôn của thành Đại Phong mà cũng có con riêng? Đúng là để người ta phải chê cười mà!”
“Ông câm mồm, không tới phiên ông bôi nhọ các chủ!”, trưởng lão Nguyệt Hoa Các phẫn nộ gầm lên một tiếng, rút kiếm ra muốn liều mạng một phen.
“Dừng tay! Ông không phải là đối thủ của ông ta đâu!”, Tần Lương Ngọc vội vàng chắn trước người đại trưởng lão, yếu ớt nói.
Phương Vạn Vũ cười lạnh lùng, nói: “Sao hả, dám làm mà lại không dám chịu à?”
“Thân là Đại Đế, giúp một thằng nhãi ranh còn chưa tới ba mươi tuổi tạo chỗ đứng ở thành Đại Phong, nếu như bên trong không có ẩn tình thì ai sẽ tin?”
Những lời này vừa mới thốt ra, không chỉ có đám trưởng lão của Nguyệt Hoa Các đồng loạt nổi giận mà ngay cả mấy người Thần Toán Tử cũng không nghe nổi nữa.
Có ai không biết Tần Lương Ngọc vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng có chuyện mập mờ với bất cứ người đàn ông nào!
“Cậu mau đi! Hôm nay bọn họ đã hướng mũi dùi về phía cậu, nếu như cậu không đi thì chẳng chắn sẽ chết trong tay đám người cặn bã này!”, Tần Lương Ngọc cũng không giải thích gì trước mặt mọi người, yếu ớt khuyên nhủ Tiêu Chính Văn.
“Đi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Hôm nay tôi xem ai dám động tới Nguyệt Hoa Các! Có tôi ở đây, thành Đại Phong sẽ không có mệnh hệ gì được đâu!”
Cái gì?
Cậu nghĩ mình là ai?
Lời này vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh đều trở nên ngơ ngẩn!
“Tôi và cậu chỉ gặp nhau thoáng qua, cậu hà tất gì phải làm như thế?”, trong mắt Tần Lương Ngọc long lanh nước mắt, nói với nội tâm đang cực kỳ cảm kích.
Lúc này, bà ta đã không còn sức để bảo vệ được cho bất cứ ai nữa rồi, nếu như Tiêu Chính Văn ở lại trong Nguyệt Hoa Các thì chẳng khác gì liều mạng!
Bà ta đường đường là Đại Đế mà lại phải trơ mắt nhìn cảnh tượng bi thảm diễn ra ngay trước mắt mình?
Thế nhưng lúc này, ngoại trừ cảm kích ra thì bà ta còn có thể làm gì được nữa?
Xung quanh không chỉ có mấy người Phương Vạn Vũ đang nhìn chăm chăm mà còn có đám người của điện Thần Long và Viên Thiên Canh đang chờ rình rập!
Cộng thêm mấy cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Aisin Gioro, nhìn ra cả thành Đại Phong, ai sẽ có năng lực xoay chuyển trời đất?
“Dù cho thế nào thì cậu cũng không thể chết ở nơi này!”
Tần Lương Ngọc cố gắng dùng nốt chút khí tức cuối cùng để đứng thẳng người dậy, cao giọng nói.