“Ông ta là cao thủ Đế Cảnh cấp chín đó, cậu Tiêu nói lời này đúng là hơi quá!”
Không ít người đều lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn, đừng nói Tiêu Chính Văn cho dù Ngụy Vinh Kỳ cũng không dám nói ra lời huênh hoang như thế!
Giết Tư Không Phàm chẳng khác nào khai chiến với đất Tề, Ngụy Vinh Kỳ cũng không có gan ra tay với Tư Không Phàm!
Tư Không Phàm trên không trung nghe thấy lời nói của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt hơi đanh lại, trong mắt lập tức tràn đầy sát khí ngút trời!
Phải biết rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đều sẽ truyền tới mỗi một ngóc ngách trên thế giới thông qua trận pháp Thiên Kính. Lời Tiêu Chính Văn vừa nói tương đương với việc giáng cho ông ta một bạt tai ngay trước thiên hạ, trước mặt mọi người!
Tư Không Phàm chưa kịp ra tay, Điền Văn đã lạnh lùng nói: “Lui ra!”
Tư Không Phàm nghiến răng vô cùng không cam lòng, nhưng bất kể nội tâm ông ta tức giận bao nhiêu, ông ta vẫn phải nghe lời Điền Văn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lui về sau nửa bước, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, chuẩn bị cho Tiêu Chính Văn một đòn trí mạng bất cứ lúc nào!
Điền Văn không để ý tới Tư Không Phàm, mà chắp tay sau lưng, cười khẩy lên tiếng: “Ngày đó, anh bị một mình hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, hôm nay thấy chúng tôi lại giả vờ bình tĩnh, sao thế, cảm thấy nơi này là sân nhà của anh à?”
“Bất kể nơi đây có bao nhiêu người thế tục, chỉ cần anh dám phản kháng thì tôi sẽ không ngại khiến bọn họ hóa thành tro bụi trong chớp nhoáng!”
Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt nói: “Không, anh sẽ không làm như vậy, hơn nữa, câu tôi vừa nói không phải là đang đùa giỡn với các người! Tôi chưa bao giờ đùa với kẻ địch!”
Mặt Điền Khải đầy vẻ mất kiên nhẫn nói: “Đừng nghe anh ta ba hoa mồm mép nữa, bắt anh ta lại!”
Từ lúc họ lên đường tới Đế Khư, có thể nói số mạng của Tiêu Chính Văn đã được xác định, bất kể Tiêu Chính Văn tình nguyện hay không, cũng phải làm kẻ gánh tội thay!
“Tiêu Chính Văn, anh thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu muốn các tông môn Đông Vực bảo vệ anh thì nói cách khác, anh đã thừa nhận tên đầu sỏ đánh lén chúng tôi ở núi Bách Long và biển Sao Trời chính là anh?”
Điền Văn cố ý chất vấn Tiêu Chính Văn ngay trước mặt mọi người.
“Không sai, bây giờ tượng rồng vàng đang trong tay tôi, vậy thì sao?”, Tiêu Chính Văn thản nhiên gật đầu nói.
Dù Tiêu Chính Văn công khai gật đầu thừa nhận, người đánh lén bốn cậu chủ Chiến Quốc và một đám thế tử chính là mình, thì căn bản không ai tin!
Lúc trước ai ai cũng biết chuyện Tiêu Chính Văn bị thương nặng, giờ Tiêu Chính Văn chủ động thừa nhận, trong mắt những người khác, họ càng cảm thấy đây là hành động bất đắc dĩ hơn!
Giờ phút này, trước cảnh quân binh tập kết trước cửa, Tiêu Chính Văn thừa nhận hay không còn có ý nghĩa sao?
“Được, dám làm dám chịu, không tệ!”, Điền Khải cười nhạt, hắn cũng không ngờ, không cần uy hiếp mà Tiêu Chính Văn lại chủ động nhận tội, điều này cũng giúp họ tiết kiệm không ít phiền toái!
“Chẳng qua chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, dù người đánh lén thật sự là tôi, không phải các người cũng nên dốc sức bảo vệ tôi sao?”
“Nói cách khác, dù là Vy Hào hay Thánh Giáo Đình cũng không phải là người Hoa Quốc. Mà các người không chỉ muốn giao tôi cho Thánh Giáo Đình, còn muốn nhân đó giao thành Đại Phong cho Thánh Giáo Đình, các người có biết thế này đồng nghĩa với bán nước không?”