Tiêu Chính Văn vừa nói ra, sắc mặt Điền Văn u ám trong nháy mắt.
“Tiêu Chính Văn, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vậy thôi, gạt bỏ trò lừa bịp của anh đi!”
Chuyện bán đứng thành Đại Phong lan truyền đã khiến cả thành dậy sóng, các tông môn lớn khắp Đông Vực đều lên án!
Bây giờ dưới Thiên Kính, Tiêu Chính Văn lại nói rõ chuyện này ra càng làm cho mặt mũi Điền Văn mất sạch!
Nhà họ Khổng cũng có một quy định bất thành văn, bán nước thì có thể, nhưng phải bán sau lưng, ngoài mặt vẫn cần phải có đạo đức hàng đầu, chèn ép những trung thần lương tướng!
Nhưng chuyện bán đứng thành Đại Phong, bất kể thế nào cũng là anh em Điền Văn và người nhà họ Khổng chịu thua thiệt, tương đương với xác thực thân phận giặc bán nước của họ!
Đây cũng không phải chuyện gì tốt đẹp với Điền Văn!
Lỡ như danh vọng của hắn bị đạp xuống vì chuyện này, rất có thể nhà họ Khổng sẽ bỏ rơi hắn, nâng đỡ Điền Khải!
Nghĩ tới đây, Điền Văn bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Vùng ngoài lãnh thổ vốn không phân chia quốc gia, vả lại, các người cũng không phải người Đông Vực!”
“Thậm chí có thể nói không khoa trương chút nào, các người vô lễ xâm chiếm thánh địa Đông Vực vốn là tội nhân của Đông Vực! Hơn nữa, ai cho phép người trong thế tục chiếm cứ Đế Khư?”
Một câu nói của Điền Văn đã quy chụp Tiêu Chính Văn thành kẻ xâm chiếm bất hợp pháp!
Đồng thời, lại dựa vào thân phận cậu chủ Chiến Quốc báo cho thiên hạ biết, không phải bản thân hắn không niệm tình đồng bào mà là Tiêu Chính Văn có lỗi trước!
Thế thì chẳng khác nào đi trước Tiêu Chính Văn một bước, đứng trên đỉnh đạo đức!
Dẫu sao toàn bộ Đông Vực đều là tông môn và thế gia tới từ Hoa Quốc.
Nếu Tiêu Chính Văn và điện Thần Long cũng được xem như tông môn của Đông Vực, thì bất kể là nhà họ Khổng, anh em Điền Văn, hay đám người Ngụy Vinh Kỳ, đều chỉ có thể bất chấp tất cả bảo vệ Tiêu Chính Văn!
Nếu không mặt mũi bốn cậu chủ Chiến Quốc như họ biết để vào đâu?
“Ồ? Đế Khư vốn là đất vô chủ, vì sao điện Thần Long chúng tôi không thể tới?”
“Vả lại, Đông Vực rộng lớn như thế, sao anh có thể đại diện cho Đông Vực được?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả đũa.
“Dĩ nhiên cậu ấy có thể đại diện Đông Vực!”
Lúc này, một người đà ông trung niên ăn mặc như nho sinh bước ra khỏi đám người, Tu vi của người này cũng là cảnh giới Đế Quân, hơn nữa, ông ta chính là viện trưởng phân viện bắc Bộ của Tề Thiên Thư Viện!
“trước hết cậu xâm chiếm thánh địa, lại làm thế từ Đông Vực bị thương, tạo nghiệp ngút trời, nếu nói phản quốc, theo tôi thấy cậu mới kẻ địch sống còn của con cháu Hoa Quốc!
Phương Tử Tần cũng bước ra từ trong đám người lạnh lùng mắng nhiếc.