Chương 966: Tiêu Chính Văn phản đòn
Thấy Arnold – thống soái của mình bị Tiêu Chính Văn giết chết, người thuộc liên quân các quốc gia hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, không dám đánh với Tiêu Chính Văn.
Chúng sợ chết khiếp, sợ đến vỡ mật.
Trận chiến với Tiêu Chính Văn này quả thật là một trận chiến đáng sợ.
Sau đó quân Bắc Lương xông đến với số lượng lớn giết hết đám liên quân đã sợ chết khiếp đó không còn một manh giáp.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng nhận được tin, lúc này Hoa Hồng Đỏ đang đứng vững trận tuyến trong tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch.
Tiêu Chính Văn đánh trận rất thuận lợi, trước khi đến tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch thì anh đã thành công gặp được Hoa Hồng Đỏ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Hoa Hồng Đỏ mừng rỡ suýt rơi nước mắt, không quan tâm đến hình tượng mà nhào vào lòng Tiêu Chính Văn òa khóc.
“Chúng ta về nhà”.
Tiêu Chính Văn đứng dưới tuyến phòng thủ giơ tay ra với Hoa Hồng Đỏ.
“Mở cổng thành ra đón vua Bắc Lương”.
Hoa Hồng Đỏ ra lệnh, tuyến phòng thủ mở cửa ra đón Tiêu Chính Văn và quân Bắc Lương phía sau tiến vào.
“Chủ soái… là chủ soái thật đấy!”
“Chủ soái đích thân dẫn binh lính đến cứu chúng ta rồi, tôi không nằm mơ đấy chứ?”
“Quả nhiên chúng ta không bị bỏ lại, quả nhiên chúng ta thắng rồi!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, mấy người họ đều không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt, thậm chí chân hơi nhũn ra quỳ xuống đất.
Liên tục bốn ngày nay bị quân địch bao vây, thậm chí họ đã không còn hy vọng sống nữa.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, họ vừa lạnh vừa đói, thậm chí không đợi được chi viện của đồng đội.
Hơn nữa sĩ quan chỉ huy của họ còn ra lệnh họ tiến vào vùng trung tâm của địch, với họ mệnh lệnh này như lao vào chỗ chết.
Nhưng kỷ luật quân đội của quân Bắc Lương là nghe theo mệnh lệnh vô điều kiện, họ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành tin tưởng vào nhận định của Hoa Hồng Đỏ tiến thẳng về phía trước.
Cũng may cuối cùng họ thành công phá vỡ tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch, thành công chiếm được trận địa phòng ngự của đối phương, hơn nữa còn lấy được số lượng lớn vật tư khiến họ càng có thêm hy vọng hơn.
Nhưng họ vẫn rất lo lắng, lo rằng liên quân sẽ quay lại đối phó với họ.
Trên đường đến, họ đã tổn thất rất nhiều binh lính, liên quân có hàng trăm nghìn binh lính, họ chỉ có mấy trăm người mà thôi.
Dù có được thiên thời địa lợi nhân hòa, họ cũng không phải là đối thủ của đối phương. Bây giờ từng hành động của họ chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi, nếu không ai đến chi viện thì họ chắc chắn sẽ chết.
Thậm chí có vài binh lính đã viết xong di thư, hy vọng sau khi mình chết đi bức thư này có thể được mang về nước rồi gửi cho người nhà của mình.
Họ đã không còn mong có thể sống trở về, chỉ mong sau khi mình chết, các chiến hữu khác có thể báo thù cho mình.
Thế nhưng, khi họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn dẫn một nhóm quân Bắc Lương đến dưới tuyến phòng thủ của họ.
Họ mới biết hóa ra quân Bắc Lương vẫn không hề bỏ họ lại, đồng đội vẫn đang đợi thời cơ để cứu họ ra.
Cuối cùng họ cũng trụ vững được đến lúc quân chi viện đến, cuối cùng họ cũng nhìn thấy tia hy vọng sống.
Trong phòng họp, sau khi mấy người Tiêu Chính Văn và Hoa Hồng Đỏ mở một cuộc họp đơn giản, những người khác dần giải tán, cả phòng họp chỉ còn lại Hoa Hồng Đỏ và Tiêu Chính Văn.
Lúc này cuối cùng Hoa Hồng Đỏ cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, lao đến ôm chặt lấy Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng ôm lấy cô ấy, khẽ vỗ sau lưng cô ấy an ủi.
Anh biết Hoa Hồng Đỏ đã phải chịu áp lực rất lớn.
“Làm tôi sợ chết khiếp… Nếu tôi và các binh lính này đều chết ở đây thì tôi không biết nên đối mặt với anh thế nào… Tôi sợ làm anh mất mặt, tôi sợ bôi nhọ thanh danh của quân Bắc Lương!”
Hoa Hồng Đỏ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, người phụ nữ vốn rất kiên cường nay lại vô cùng yếu đuối.
“Tôi biết nhưng cô đã thành công rồi, không chỉ thành công kéo dài thời gian để chúng tôi đến kịp mà thậm chí còn đánh tan tuyến phòng thủ của đối phương”.
“Cô không hề làm quân Bắc Lương bị nhục nhã, sau cuộc chiến lần này, chắc chắn cô sẽ được thăng sao”.
Tiêu Chính Văn liên tục cổ vũ cho Hoa Hồng Đỏ, đồng thời cũng cảm thấy bùi ngùi xúc động.
Vốn dĩ khi trở thành phụ tá của anh, Hoa Hồng Đỏ đã có khả năng độc lập, lần này có thể đưa quyết đoán xuất sắc như thế cũng khiến anh bất ngờ.
“Ừ…”
Được Tiêu Chính Văn khen ngợi, Hoa Hồng Đỏ cảm thấy rất vui.
“Đi thôi, chúng ta về, lần này chúng ta bắt được một đám binh lính của địch, có thể dùng để trao đổi với đối phương”.
Tù binh có thể chuộc về bằng tiền, họ có thể đưa ra cái giá cao ngất ngưỡng, kiếm về được một số tiền lớn từ các nước khác.
“Hơn nữa tôi nghĩ hẳn là chúng có kế hoạch khác, lần này chúng định trở mặt với chúng ta chắc chắn sẽ có đợt tấn công thứ hai”.
Tiêu Chính Văn cũng biết rõ mặc dù liên quân bị mình đánh hạ nhưng nếu đã quyết định quay lưng với mình, chắc chắn chúng sẽ tổ chức đợt tấn công tiếp theo, rất có thể sẽ nhanh thôi.
Chắc chắn mình phải nghĩ cách đánh bại đối phương hoàn toàn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Ngay khi họ vừa rút lui về biên giới, một đại sứ ngoại giao bỗng đi đến.
“Các cậu đang làm gì thế? Các cậu lại dám giết thống soái Arnold sao?”
“Lẽ nào các cậu không biết hành động thế nghĩa là khai chiến với các nước khác à? Muốn làm rạn nứt mối quan hệ ngoại giao hả? Nếu đánh thật thì các cậu có gánh nổi trách nhiệm này không?”
Đại sứ ngoại giao hoảng sợ mắng.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo túm lấy cổ áo ông ta kéo đến trước mặt mình, sau đó đấm mạnh vào mặt ông ta khiến ông ta lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“Cậu dám đánh tôi ư? Cậu dám đánh tôi! Lẽ nào cậu không biết chúng tôi phải cố gắng thế nào mới có thể bình ổn được mâu thuẫn giữa các cậu với đối phương sao?”
Đại sứ ngoại giao đó lộ vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.
Ông ta nhìn thấy vẻ phẫn nộ và sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên người Tiêu Chính Văn.
Chắc chắn nếu ông ta dám nói nửa câu chọc giận Tiêu Chính Văn thì ngay lập tức sẽ bị người đàn ông trước mặt này giết chết.
“Những người hy sinh đều là anh em của tôi, các ông chỉ được cái miệng thôi”.
“Sở dĩ các ông có thể đàm phán với đối phương là vì vô số binh lính ở tiền tuyến đã hy sinh mạng sống và máu của mình để đổi lấy. Các ông không nên chất vấn chúng tôi, mà nên thể hiện phương thức ngoại giao thông qua ý chí kiên cường, không nhượng bộ dù chỉ một tấc đất”.
Tiêu Chính Văn nói xong bèn dẫn nhóm người xoay người rời đi.
Mặc dù đại sứ ngoại giao có cống hiến to lớn cho sự hòa bình giữa hai nước.
Nhưng người ta nói rất đúng, các nước yếu không có ngoại giao, nếu không phải họ đổ máu vào chiến trường thì làm sao các nhà ngoại giao của mình có thể cứng rắn nói chuyện được với các nước khác.
Sau khi quay lại phòng họp, Tiêu Chính Văn lập tức trấn an binh lính của mình, sau đó nói với họ sẽ có tiền bồi thường cho những chiến sĩ đã hi sinh hoặc bị thương và được gửi về cho người nhà, hơn nữa mình sẽ đích thân đến nhà các liệt sĩ để thăm hỏi.
“Vấn đề bây giờ là đối phương có thể vẫn sẽ tiến hành tấn công đợt hai, vì đây là trận địa vô cùng lớn của chúng. Nếu đối phương đã dám đánh chúng ta tức là muốn quyết sống mái với chúng ta, chúng ta nhất định phải cắn răng giữ vững không được lùi bước, nếu không sẽ trúng bẫy của chúng.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Chính Văn đoán được sở dĩ đối phương phái đến nhiều binh lực như thế, kêu gọi nhiều quốc gia cùng đối phó với quân Bắc Lương là vì muốn tạo ra sự thất bại của quân Bắc Lương.
Vì quân Bắc Lương chưa từng thua lần nào trong chiến tranh với nước ngoài.
Mà chúng bắt tay với nhau đối phó với quân Bắc Lương không phải muốn tiêu diệt toàn bộ mà chỉ muốn làm quân Bắc Lương thất bại.
Chỉ khi quân Bắc lương bị đánh bại thì mới có thể là giảm nhuệ khí của quân Bắc Lương.