Chiến Thần Bất Bại

Chương 967

Chương 967: Một trăm nghìn liên quân


“Thế nên chúng sẽ không cam tâm để thua một trận chiến như thế, chúng sẽ tăng cường thêm nhiều binh lực, chúng ta phải bày bố mai phục trên tuyến phòng thủ này trước!”


Tiêu Chính Văn vẽ một đường ngang trên bản đồ, khu vực này chính là đường biên giới với đế quốc Tam Địch, là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi đối phương cảnh giác nhất.


Muốn dàn trận mai phục ở đây là rất khó khăn, thậm chí rất có thể sẽ đưa đầu mình vào họng súng của đối phương.


“Mọi người chuẩn bị lương thực và trang bị đầy đủ để lên đường, chúng ta phải mai phục trước ở đây để đánh đối phương không kịp trở tay, làm sa sút nhuệ khí của đối phương”.


Vốn dĩ là chiến thuật nguy hiểm có tỉ lệ thắng cao nhất nhưng Tiêu Chính Văn không muốn dùng chiến thuật này đến cùng vì như thế cũng có nghĩa là các chiến sĩ phải chịu rủi ro cực lớn.


Mà rủi ro càng lớn thì hồi đáp cũng sẽ càng lớn.


Một khi thành công mai phục đánh bại được đối phương thì sẽ là cuộc tấn công có tính tiêu diệt với đối phương.


Có lẽ chiến thuật bày binh bố trận táo bạo như vậy cũng chỉ có mình Tiêu Chính Văn nghĩ ra mà thôi.


Sở dĩ Tiêu Chính Văn nghĩ ra chiến thuật này là vì anh tin tưởng vào tướng sĩ của mình, vì họ là quân Bắc Lương nên mới dám triển khai chiến thuật này.


Nếu đổi thành quân đội khác, tuyệt đối không có chỉ huy nào dám đánh cược mạng sống các tướng sĩ của mình trên chiến trường.


“Giải tán hết đi, về nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta hành động”.


Tiêu Chính Văn nói xong, những người khác đều giải tán quay về bắt đầu tập luyện và nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc mai phục lớn vào ngày mai.


Lúc này trong sảnh lớn cuộc họp liên hợp ở Mễ Quốc, rất nhiều tướng lĩnh của các nước đã tập trung lại đây bàn bạc cách đối phó với quân Bắc Lương.


Sau khi Arnold bị giết đã không còn vị tướng lĩnh nào dám đối đầu trực diện với quân Bắc Lương nữa.


Vì chúng vẫn chưa từng nghe nói có vị tướng lĩnh nào dẫn hơn tám trăm binh sĩ dám xông vào khu vực của hàng trăm nghìn binh sĩ, hơn nữa còn giết địch chỉ trong chốc lát.


Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại làm được.


Anh chỉ dẫn theo tám trăm người đột ngột đến vùng gần nơi đóng quân của Arnold.


Tiêu Chính Văn kết hợp nhảy dù và xe trượt tuyết, đầu tiên là hàng trăm chiến sĩ đặc chủng nhảy dù tiến vào khu vực của địch, máy bay ném bom bắn phá quân địch để yểm trợ cho chiến sĩ nhảy dù xâm nhập vào.


Sau khi các binh sĩ nhảy dù đi vào trong liên quân thì bắt đầu tấn công và quấy phá. Nhân lúc nội bộ của chúng hỗn loạn, người bên ngoài lấy xe trượt tuyết lẻn vào trong quân đội của địch, kết hợp chiến đấu với quân nhảy dù.


Cách tấn công này hệt như đội cảm tử khiến mọi người đều khiếp sợ.


Họ đều cảm thấy không thể tin được, nhưng vừa nghĩ đến đây là chỉ huy của quân Bắc Lương, đây là chiến tích của quân Bắc Lương thì lại cảm thấy không hề lố tí nào.


Vì trong các trận chiến trước, Tiêu Chính Văn thường dùng rất nhiều mưu ma chước quỷ để xoay vòng vòng địch trong lòng bàn tay, thậm chí còn dùng các chiến thuật kỳ lạ xoay chuyển trời đất.


“E là cũng chỉ có quân đội Hoa Quốc và vài quân đội có tín ngưỡng mới có thể sử dụng những cách đánh thế này”.


Một vị tướng lĩnh trong đó không khỏi cảm khái.


Nếu bây giờ hắn ra lệnh dùng cách của quân Bắc Lương bảo binh sĩ của mình tấn công vào quân Bắc Lương, tấn công vào họ như một đội cảm tử.


Thì chắc chắn cấp dưới của hắn không những không nghe theo lệnh của mình mà thậm chí có thể còn sẽ nghĩ mình đang đưa chúng vào chỗ chết, sẽ quay ngược lại giết mình trước.


Nghĩ đến đây, họ không thể không bội phục khả năng thực hiện nhiệm vụ của quân nhân Hoa Quốc.


“Nếu không phải là đối thủ khó chơi như thế, chúng ta cũng sẽ không ngồi ở đây”.


“Phải biết là bây giờ chín nước đang tập trung tại đây là chín quốc gia có thù với Hoa Quốc, là chín đất nước từng thua dưới tay của quân Bắc Lương”.


“Chúng ta phải đánh bại đối phương, chúng ta phải rửa sạch nỗi nhục nhã này, chúng ta phải đánh bại được huyền thoại không thua của quân Bắc Lương”.


Tổng chỉ huy tuyên bố đầy phấn khởi.


“Mặc dù chúng ta bị thất bại khá nặng nề nhưng càng chính vì thế mà chúng ta không thể để thua nữa, phải nhanh chóng điều động quân đội tốt, nhân lúc chúng chưa phản ứng lại thì lập tức ép sát vào trong biên giới của chúng”.


“Một trăm nghìn quân trên bộ đi đến đường biên giới, sau đó năm mươi nghìn xe tăng trợ sức cho một trăm nghìn quân này thiết lập cứ điểm ở khu vực biên giới”.


“Lần này chúng ta phải ép sát đến trước nhà chúng, đánh đến căn cứ của chúng, sau khi quân đội đuổi đến kịp thì có thể tổng tiến công với quân Bắc Lương”.


Tổng chỉ huy Bartley nói rồi bắt đầu thu xếp lực lượng quân đội của mình.


“Hành động lần này chỉ cho phép thành công không được thất bại, nhân lúc chúng vẫn chưa phản ứng lại thì chúng ta phải chuẩn bị trước một bước”.


Lúc này có người bỗng lên tiếng hỏi: “Thế ai sẽ là người đến chiến trường để chỉ huy?”


Vấn đề này khiến mọi người rơi vào trầm tư.


Vì chỉ huy chiến trường trước đó là Arnold đã bị Tiêu Chính Văn chém đầu, bây giờ đã không còn vị tướng lĩnh nào dám đi đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa.


Họ sợ nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị Tiêu Chính Văn chém đầu.


Đây không chỉ là nỗi nhục mà còn mất mạng, cuộc đánh cược này khá mạo hiểm nên có rất nhiều người đều không muốn đối đầu trực diện với Tiêu Chính Văn.


Họ đều đã bị vua Bắc Lương đánh cho sợ rồi, giờ vừa nghĩ đến gương mặt đáng sợ của Tiêu Chính Văn thì cả người đều run rẩy.


Trước đó giao ba trăm nghìn người cho Arnold để Arnold bao vây người của quân Bắc Lương, bao vây giết chúng.


Những người khác đều nghĩ đây sẽ là một trận chiến mà phần thắng chắc chắn thuộc về mình.


Không ngờ họ vẫn thua, hơn nữa còn thất bại thảm hại, thậm chí ngay cả chỉ huy Arnold cũng bị Tiêu Chính Văn tấn công giết chết.


“Lẽ nào cấp dưới của mọi người không còn ai dám khai chiến với Tiêu Chính Văn hết sao? Lẽ nào chúng ta không muốn thắng sao?”


Bartley không dám tin nhìn họ.


Im lặng hồi lâu, một tướng lĩnh của đế quốc Phá Lan đứng lên nói: “Lúc trước liên quân mà chúng ta tổ chức muốn đánh lén quân Bắc Lương nhưng lại thất bại nên chúng tôi cũng muốn rửa mối nhục này”.


“Cấp dưới của tôi vừa hay có một đại tướng, là tướng quân Thor, tên của anh ta giống với thần Sấm, hơn nữa anh ta cũng được gọi là đại tướng quân thần Sấm vì chỉ huy tác chiến trên chiến trường của anh ta rất hung hãn, thế nên được gọi là thần Sấm”.


“Tôi nghĩ đại tướng quân thần Sấm của chúng tôi có thể đấu với vua Bắc Lương, không biết ý của tướng quân Thor thế nào?”


Vừa dứt lời một người đàn ông cao lớn đứng dậy vẫy tay với mọi người.


“Chào mọi người, tôi là Thor. Nếu mọi người không biết tôi là ai thì mọi người có thể tìm kiếm người đứng top mười bảng xếp hạng trong các trận đấu diễn tập mô phỏng ở quốc tế trong những năm gần đây chính là tôi”.


Thor vô cùng tự tin bước lên bục.


Hắn đã mấy lần giành được thắng lợi về diễn tập quân sự nên mọi người cũng không còn lạ gì với hắn nữa.


Thấy Thor bước lên bục, những người khác đều nghĩ lần này chắc ổn rồi, ít nhất có thể lập được cứ điểm ở tiền tuyến, ép tuyến phòng thủ của quân Bắc Lương lùi về mấy chục mét.


“Tôi rất ngưỡng mộ sự can đảm của tướng quân Thor, hy vọng anh có thể trở thành tướng lĩnh đầu tiên đánh bại được vua Bắc Lương, tên của anh sẽ được ghi danh vào lịch sử, anh sẽ trở thành người sát thần đầu tiên, đại tướng quân thần Sấm – Thor!”


Bartley dành tặng rất nhiều lời khen, liên tục khích lệ Thor.


Hy vọng kích thích được lòng tự tin của Thor, đồng thời cũng xem như nói cho các tướng lĩnh khác biết họ đã mất đi cơ hội giao đấu với Tiêu Chính Văn.


“Tôi nhất định sẽ lấy lại tôn nghiêm mà đồng đội của tôi đã đánh mất, mọi người cứ đợi mà xem”.


Vẻ mặt Thor tràn đầy tự tin.


Hắn vốn dĩ đã không sợ Tiêu Chính Văn, càng không sợ quân Bắc Lương gì đó.


Thậm chí còn nghĩ Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, sở dĩ có thể vang danh ra khắp bốn phương là vì quân đội phía sau anh, là vì quân Bắc Lương mạnh nên thanh danh của Tiêu Chính Văn mới vươn xa như thế.


Nếu để hắn chỉ huy quân Bắc Lương thì hắn chắc chắn sẽ không thua kém Tiêu Chính Văn.


Sau khi được cổ vũ, Thor dẫn đội quân của mình chuẩn bị áp sát vào trong tuyến phòng thủ của quân Bắc Lương ngay trong đêm.


Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ trên đường biên giới.


Hiện giờ quân Bắc Lương đều đang ẩn nấp trong tuyết, họ cứ thế nằm rạp xuống đất bất động để mặc cho gió tuyết che phủ cả người họ, trở thành đồ ngụy trang của họ.


Lúc này trên tuyến phòng thủ lạnh giá của Bắc Lương, nhiệt độ đã xuống âm bốn mươi độ, thậm chí ngay cả nước mũi chảy ra cũng bị đóng băng, cả khu vực đều biến thành một màu trắng xóa.


“Anh nói xem địch sẽ đến từ phía bên này thật sao? Bây giờ bên ngoài tuyết lớn như thế, tôi sợ có người không trụ được”.


Một binh sĩ lo lắng nói.


Thế nhưng binh sĩ bên cạnh lại không đáp lời, binh sĩ đó căng thẳng vỗ người anh em bên cạnh.


Một lúc sau, bên cạnh vang lên giọng nói uể oải: “Không biết nhưng tôi biết tướng lĩnh của chúng ta cũng chính là vua Bắc Lương của chúng ta, anh ấy chưa từng thua ở trận chiến nào cả nên tôi tin anh ấy”.


“Làm tôi sợ chết khiếp… Tôi còn tưởng anh đã mất tri giác rồi chứ, bây giờ không thể ngủ. Nếu anh mà ngủ lát nữa không tỉnh lại được đâu”.


Binh sĩ đó không khỏi thở phào.


Tiêu Chính Văn bảo một tiểu đội 4 người ngồi vào chung một chỗ là đề phòng trường hợp có người bất cẩn ngủ quên rồi chết cóng trong tuyết.


Hiện giờ họ phải cắn chặt răng cùng nhau trụ vững đợi địch đến, rồi tấn công tiêu diệt địch.


Lúc này họ đã mai phục trong tuyết cả một ngày, nhưng đến giờ vẫn không thấy địch có động tĩnh gì.


Nhưng họ tin chắc chắn địch sẽ xuất hiện ở đây vì vua Bắc Lương nói như thế.


Chỉ là khí hậu lúc này rất lạnh giá, thậm chí lạnh đến mức không thể thở được.


Nhưng họ đã quen với việc chiến đấu trong điều kiện tuyết dày đặc, phổi của họ đã quen với việc hít không khí lạnh, bây giờ họ chỉ có thể lộ nửa đầu ra khỏi mặt nước lẳng lặng được địch đến.


Một lúc sau, họ dần nghe thấy tiếng động tĩnh, họ nghe thấy có người đang hành quân trong tuyết, nghe thấy tiếng xe tăng đang đến gần.


Chỉ thấy đội quân một trăm nghìn người và xe tăng của liên quân xuất hiện trước mặt họ.

Bình Luận (0)
Comment