Chiến Và Hòa

Chương 72

Đến khi Neville làm nổ cái vạc thứ sáu, mọi người đều phát hiện ra vị giáo sư Độc Dược có gì đó không đúng. Thầy chỉ trừng mắt nhìn Neville một cái, sau đó coi như không có chuyện gì mà đi chỗ khác.

Giáo sư Snape nói năng thâm độc khiến người khác khiếp sợ đâu rồi? Những lời châm chọc Neville đâu? Tất cả mọi người đều chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo, ngay cả chính Neville cũng cảm thấy không bình thường. Cậu bé ngây người đứng đó nhìn chằm chằm đuôi chiếc áo choàng, tận đến khi Hermione tốt bụng lấy cho cậu một chiếc vạc cũ trong tủ dự trữ, giáo sư Snape vẫn không thèm quay đầu.

Nếu như bình thường, hành động này của Hermione đã bị giáo sư Snape mắng rồi. Nhưng hôm nay, cho dù có xảy ra chuyện gì, thầy ấy đều mắt điếc tai ngơ. Có khi nào giáo sư ăn nhầm rễ cây gì đó không? Hoặc là uống nhầm độc dược? Hoặc là đây không phải là giáo sư Snape mà là người nào khác giả trang? Mỗi người đều thầm suy đoán, tiết học Độc dược cứ yên tĩnh như vậy mà trôi qua.

Cái không khí yên lặng kỳ quái này vẫn cứ tiếp tục cho đến khi tan học, các học sinh thu dọn đồ dùng, túm năm tụm ba rời khỏi phòng học.

“Hôm nay sao thế nhỉ? Vừa tan học lão dơi già đã cho bọn mình đi ngay? Không phải lão luôn thích giữ học sinh lại sao?” Đến khi đi khỏi hầm một khoảng xa, mới có học sinh dám lên tiếng nói chuyện.

“Lão ấy không phạt Neville… Thậm chí cũng không nói một câu nào…” Ron ngây người nói. Là bạn cùng bàn với Neville, cậu đã chuẩn bị nhận sự nguyền rủa của lão dơi già, kết quả…

“Có lẽ tâm trạng của lão ấy hôm nay rất tốt.” Dean suy đoán.

Seamus lập tức phản bác: “Không thể nào, bồ không nhìn vẻ mặt của lão sao? Giống tâm trạng tốt ở chỗ nào hả? Phải là vô cùng tệ mới đúng!”

Là người trong cuộc, lúc này Neville vẫn chưa hoàn hồn, “Có lẽ là Merlin phù hộ…” Kỳ thật khi nói những lời này chính cậu bé cũng không hề tự tin. Vì sao cậu lại nghĩ sau này thầy Snape – nhất định thầy ấy sẽ tính sổ cậu sau – chắc chắn sẽ càng khủng bố hơn chứ?

Harry, Tom và Hermione đi theo phía sau bọn họ nghe không sót một từ.

“Gần đây thật sự có rất nhiều chuyện kỳ lạ.” Hermione nói, sau đó quay sang hỏi Tom, “Sao mình lại có cảm giác giáo sư Snape sợ bồ? Hôm nay thầy ấy không hề đi tới chỗ bọn mình!”

“Mình không có cảm giác này.” Tom chế nhạo, “Mình nghĩ ngược lại thì có – thầy ấy hoàn toàn không để mình vào mắt.”

Nghe giọng nói quả quyết của hắn, Hermione nghi hoặc. “Thật không?”

Harry biết nguyên nhân là gì: rất có khả năng giáo sư Snape đã nghi ngờ, thậm chí có thể là thầy ấy đã biết chắc chắn Tom chính là Chúa Tể Hắc Ám – Tử Thần Thực Tử hiểu rất rõ tính sở hữu của Chúa Tể Hắc Ám, bọn họ sẽ biết chủ nhân của bọn họ không có thói quen chia sẻ những thứ mình yêu thích với người khác – hiển nhiên Tom thân thiết với nó như vậy lại không hề nhận được bất cứ sự uy hiếp, liền nghĩ tới Tom và ngài Gaunt cùng là một người, cũng sẽ nghĩ ra Tom là thân phận giả của Chúa Tể Hắc Ám… Một Tử Thần Thực Tử lên lớp dạy Chúa Tể Hắc Ám, chắc chắn sẽ chịu áp lực rất lớn; hơn nữa Tử Thần Thực Tử này còn là gián điệp của Hội Phượng Hoàng, như vậy áp lực còn lớn hơn nhiều, hẳn là lúc nào cũng lo lắng bị lộ tẩy mà tính mạng theo đó cũng bị đe dọa.

Nó nghĩ nó hiểu thái độ này của Voldemort. Voldemort vì nó mà không ra tay với giáo sư Snape; nhưng hắn không muốn để cho kẻ phản bội mình được sống thoải mái, đây là tất nhiên. Có lẽ đối với Voldemort, khiến giáo sư Snape lo lắng thấp thỏm sợ hãi đã là sự trừng phạt thấp nhất rồi. Harry thầm thở dài, nó biết đây là hành động nhượng bộ lớn nhất của Voldemort. Xin Voldemort bỏ qua cho giáo sư Snape không bằng nghĩ cách giúp giáo sư Snape làm chút gì đó để hắn sớm nguôi giận.

So với tiết Độc Dược đầu tiên của năm học trôi qua vô cùng kỳ quái cùng với tiết Thảo Dược Học của năm thứ ba về cách chăm sóc cây thân mủ, lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lại càng được mong đợi hơn – trên thực tế, lớp học này luôn luôn rất được chờ đón. Sau khi điểm danh, giáo sư Roald mỉm cười nói, Hiệu trưởng Dumbledore rất khen ngợi sự dũng cảm của bọn nó, cho rằng bọn họ có thể đối phó được với những thần chú hắc ám.

“Cho nên, bắt đầu từ năm học này, thầy sẽ dẫn các trò đến với nghệ thuật hắc ám chân chính. Các trò phải biết chúng, hiểu chúng, mới có thể hóa giải chúng mỗi khi bị uy hiếp. Thầy muốn đặc biệt nhấn mạnh, pháp thuật hắc ám không phải đều là xấu, đều là không tốt, ở một phương diện nào đó chúng có khả năng tạo ra ưu thế mà pháp thuật chính thống khó có thể địch nổi.”

Học sinh trong lớp ồ lên. Nếu giáo sư Roald không phải là một giáo sư được mọi người tôn kính, Harry đoán đã có người nào đó nhảy dựng lên phản đối rồi.

“Thầy biết các trò có cái nhìn khác…” Giáo sư Roald tiếp tục nói, cảm xúc hoàn toàn không bị quấy nhiễu, “Thế nhưng thầy có thể khẳng định nếu một phù thủy chính nghĩa đánh bại một phù thủy hắc ám thì chứng tỏ phù thủy chính nghĩa kia am hiểu về nghệ thuật hắc ám không hề kém đối thủ của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm ra được sơ hở mà đánh bại được kẻ kia.”

Tiếng bàn luận bên dưới càng lớn. Phép so sánh này ám chỉ rất rõ. Ai cũng biết, trận đấu giữa phù thủy chính nghĩa và phù thủy hắc ám gần đây nhất chính là cuộc chiến giữa thầy Dumbledore và Grindewald của nước Đức, mà thầy Dumbledore thắng; điều này có nghĩa là, thầy Dumbledore, vị hiệu trưởng đáng kính của chúng cũng là một cao thủ về pháp thuật hắc ám?

Harry nghe xong kinh ngạc mở lớn hai mắt. Cụ Dumbledore biết rõ giáo sư Roald là Voldemort còn đồng ý cho hắn dạy học trò pháp thuật hắc ám? Chuyện này thật khó khiến người khác tin cụ không có mục đích khác. Mà Voldemort chắc chắn muốn nhân cơ hội này mà ám chỉ, người gọi là phù thủy chính nghĩa cũng không hoàn toàn trong sạch, đáng được tôn thờ như Merlin trên trời. Harry vỗ trán, sao nó lại có cảm giác cụ Dumbledore và Voldemort đã bắt đầu âm thầm đọ sức vậy?

“Giáo sư, ý của thầy là thầy cũng như vậy?” Một nam sinh nhà Ravenclaw giơ tay hỏi. Câu hỏi này đầy ý khiêu khích, Harry thật sự bội phục sự ham học hỏi cùng thái độ khẳng khái của học trò kia.

Giáo sư Roald không chút do dự trả lời: “Đương nhiên, không thì các trò còn chờ mong thầy dạy cho các trò cái gì được đây?”

Có học trò bật cười khẽ. Hiển nhiên, thái độ thẳng thắn của giáo sư khiến cho không ít học trò ủng hộ. Nam sinh nhà Ravenclaw kia có chút xấu hổ ngồi xuống.

“Không còn vấn đề gì nữa chứ?” Giáo sư Roald nhìn quanh một lượt, “Vậy chúng ta bắt đầu. Bắt đầu học từ thần chú nhiều người biết nhất trước, Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ.”

Quá trình giảng thần chú Tra Tấn và Lời Nguyền Độc Đoán vô cùng thuận lợi. Đến khi thầy giảng đến Lời Nguyền Chết Chóc, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Harry. “… Avada Kedavra không có bất cứ cách phá giải nào, đương nhiên, trừ một ngoại lệ duy nhất đang ngồi trước mặt chúng ta đây.”

Chúa Tể Hắc Ám đang giảng giải về thần chú hắn từng dùng với Kẻ Được Chọn sao? Harry đột nhiên rất muốn cười, nhưng mà trước mắt bao người như thế, nó vô cùng khó khăn mà nhịn xuống. Giáo sư Roald quét mắt nhìn nó, thấy bờ vai nó đang run run, không để ý tiếp tục giải thích: “Avada Kedavra cần dùng ý chí và năng lực pháp thuật cực lớn làm cơ sở. Với trình độ bây giờ của các trò, niệm thần chú này không khác gì gãi ngứa.” Hắn nói xong, nhắm chuẩn lồng sắt – bên trong chỉ còn nhốt một con chim sẻ cuối cùng – phát ra ánh sáng xanh lè: “Avada Kedavra.”

Con chim đáng thương ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, cơ thể đã mềm nhũn ngã lăn xuống. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, từ con chim sẻ nằm chết phơi bụng trong lồng đến vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry.

“Vậy… Kẻ-chớ-gọi-tên-ra thực sự đã chết?” Vẫn là nam sinh Ravenclaw kia, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm giáo sư Roald.

“Thầy nghĩ là không.” Giáo sư Roald dường như có chút ngây người trước ánh sáng xanh lè kia, nhưng rất nhanh sau đó liền ngẩng đầu lên: “Lời Nguyền Chết Chóc phản phé… Voldemort mất đi thân thể, nhưng hắn chưa chết.”

Cái tên này vừa vang lên khiến mọi người đều phát run giống như vừa có một trận gió lạnh thổi qua phòng học. Nam sinh Ravenclaw ngậm chặt miệng lại, không đặt câu hỏi nào nữa, dường như cậu bị việc giáo sư Roald không chút kiêng dè gọi thẳng tên kẻ kia làm cho khiếp sợ.

Sau khi tan học, các học sinh vừa ra khỏi cửa liền tranh luận sôi nổi. Pháp thuật hắc ám từ xưa đến nay luôn là đề tài để người ta bàn tán, mà những lời giáo sư Roald nói chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Phần lớn học sinh nhà Gryffindor mang thái độ hoài nghi, mà học sinh nhà Ravenclaw suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều, bọn họ có ít nhiều kiến thức về Pháp thuật hắc ám cho nên cũng có những nhận định của bản thân. Harry cảm thấy tình huống lúc này rất giống với khi nó vướng mắc đối với Lời Nguyền Chết Chóc – đối với người cực kỳ hung ác, thì nên trực tiếp phóng một thần chú Avada Kedavra hay là sẽ nhốt vào Azkaban trước để chịu giày vò? Sự tranh luận sẽ không bao giờ có thể chấm dứt được, bởi vì giới hạn trong đó rất khó phán đoán.

Còn liên quan đến nghi vấn về chuyện tồn vong của Voldemort. Đương nhiên, mọi đứa trẻ lớn lên trong giới Pháp thuật đều biết, Voldemort đã bị Lời Nguyền Chết Chóc của chính hắn phản phé mà chết – đây là điều được viết trong những cuốn sách được xuất bản. Thế nhưng bây giờ lại có người nói hắn chưa chết – cho dù người này không phải cụ Dumbledore, nhưng cũng là giáo sư mà chúng vô cùng ngưỡng mộ, kính trọng – đây thực sự là một chuyện khiến người ta sợ hãi.

Chỉ sau một đêm, những lời này của giáo sư Roald được lan truyền khắp toàn bộ Hogwarts. Các học sinh đều bí mật thảo luận. Khiếp sợ có, không cho là đúng có, cười nhạt cũng có – những người này là học sinh nhà Slytherin đã biết được một số tin tức. Chúa Tể Hắc Ám vẫn sống, thậm chí còn lôi kéo được Kẻ Được Chọn về bên cạnh; giáo sư Roald chính là người phát ngôn của ngài tại Hogwarts, mà Tom King chính là người thừa kế mà Chúa Tể Hắc Ám tự mình chỉ định. Cho nên, cúi đầu tính là gì? Có Chúa Tể Hắc Ám dẫn dắt, Slytherin sẽ nhanh chóng vùng lên thôi…

Lớp học bổ túc của Harry vẫn tiếp tục. Đây là thời gian bọn họ trao đổi tốt nhất, bởi vì không có người khác bên cạnh, không có bất cứ quấy nhiễu nào.

“Trong mắt bọn họ, em đã cùng cấp với Tử Thần Thực Tử?” Harry vừa tức giận vừa buồn cười hỏi. Nó lại nói với Voldemort việc cúi đầu kia thật sự không cần thiết, sau đó Voldemort giải thích ngắn gọn cho nó suy nghĩ của đám người Tử Thần Thực Tử.

“Ta cam đoan, về sau bọn họ nhìn thấy em cũng giống như nhìn thấy ta.” Voldemort nói.

Harry nhận ra được hắn đang nói thật, “Hả…? Ý của em không phải như vậy! Em chỉ muốn bọn họ đừng làm như vậy nữa!” Nó hét lên.

“Từ khi em quyết định ở lại bên ta, việc này đã trở thành tất yếu.” Voldemort nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ.

“Anh đang nói là em tự làm tự chịu sao?” Harry nghiến răng.

“Đương nhiên không phải.” Voldemort nhận thấy Harry có vẻ sắp nổi giận, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: “Tình hình học Biến hình của em gần đây khá tốt.”

Harry vừa nghe, lực chú ý liền quay lại phía hắn chỉ đũa phép. Đầu đũa phép đang chỉ vào một Harry khác, hình dáng và tính chất giống nhau như đúc, có điều ánh mắt không có hồn, “Anh còn chưa nói cho em biết, vì sao em nhất định phải biến một đồ vật bất kỳ thành hình dáng của mình?” Nó hủy bỏ phép thuật, một chiếc ghế sa lông từ trên không rơi xuống. “Thuật Biến hình giữa con người và đồ vật khác nhau là vì khả năng kiểm soát hành động có sự chênh lệch rất lớn, hơn nữa dù có biến được thành hình dáng giống cũng không có linh hồn, chẳng phải vừa nhìn đã bị lộ rồi sao?”

“Đấy chỉ là tình huống thường gặp thôi.” Voldemort nói, hơi nheo mắt lại, “Không phải em vẫn muốn biết vì sao ta có thể đồng thời duy trì hai hình dạng khác nhau sao?”

“Rốt cuộc anh cũng chịu nói cho em biết hả?” Harry không đáp hỏi lại, chuyện này hoàn toàn không đúng với những kiến thức thông thường của giới pháp thuật làm cho nó phải suy nghĩ rất nhiều.

“Ta nghĩ hẳn em còn nhớ rõ buổi tối đầu tiên chúng ta quay lại đã xảy ra chuyện gì?”

Mưu sát… Đây là suy nghĩ đầu tiên của Harry, sau đó lập tức nghĩ chuyện Voldemort nhắc tới chắc chắn không phải chuyện này. “Anh muốn nói đến câu thần chú em chưa từng thấy qua, ánh sáng trắng, còn có tiếng ca phượng hoàng…” Nó nhớ lại.

“Đó là một thần chú hai hướng.” Voldemort thấy ánh mắt nghi hoặc của Harry, giải thích: “Có thể phóng ra một thần chú đồng thời tác động lên cả hai.”

Harry mở to hai mắt nhìn, “Đồng thời phóng ra hai Lời Nguyền Chết Chóc bắn vào hai phía?” Nó sửng sốt nói, “Không thể nào!”

“Thực chất thì không phải, chỉ là chia đều ảnh hưởng của thần chú thôi.” Voldemort xua tay, “Lúc ấy ta định thử một lần xem sao, cho rằng đây là một phương án dự phòng, kết quả xấu nhất là cả hai cùng chết…” Hắn thờ ơ nhún vai, “Kết quả em cũng thấy đấy, không đạt được mục đích. Linh hồn của ta đã phân tách quá nhiều lần, không chịu đựng được Lời Nguyền Chết Chóc quá mạnh, cho nên thân thể vỡ vụn. Có điều ngay sau đó ta phát hiện, một tác dụng không ngờ tới khác… Ta vốn định sẽ không nói cho bất cứ người khác biết, nhất là em.”

Ý thức được mình sắp được nghe một bí mật quan trọng, thân thể Harry không tự chủ nhướn tới trước.

“Trên người em vẫn có một mảnh hồn của ta,” Voldemort nhìn chằm chằm vào mắt Harry, chậm rãi nhả từng từ, “Mà ta cũng giống như vậy.”

Harry ngã ngồi xuống ghế dựa. Nó cảm thấy đầu óc trống rỗng, miệng lưỡi khô rát: “Ý anh muốn nói… Anh phân tách đồng thời linh hồn của hai chúng ta?”

Nhá hàng chương 73:

Voldemort bị cảm động, hắn không thể không ngửa đầu, ép dòng nước trong mắt trở về. Khi hắn nhìn lại Harry, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, “Đứa trẻ ngốc…”
Bình Luận (0)
Comment