Chiến Và Hòa

Chương 73

Nó đã có thể giải thích được rất nhiều vấn đề khó hiểu trước kia.

Vì sao con rắn Brazil trong vườn bách thú biết có người khác nói được Xà ngữ, còn nói nó kém xa;

Vì sao Voldemort lại đến Hẻm Xéo cùng ngày với nó, lại rất đúng lúc gặp nó trong tiệm của ông Ollivander;

Vì sao Tom lại biết nó muốn ra tay với Pettigrew, trùng hợp giúp nó thành công;

Vì sao lúc Hermione nói cho Tom nghe nó phát ra được một Thần Hộ Mệnh không thành hình, nó lại bị đau đến ngất xỉu;

Vì sao quyển nhật kí Voldemort tặng cho nó trong lễ Giáng Sinh đã không còn là một Trường Sinh Linh Giá nữa;

Vì sao Tom lại khẳng định nó không tin cậu, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi;

Vì sao Voldemort biết quá khứ của cụ Dumbledore, cho nên trong buổi gặp mặt đầu tiên với Tử Thần Thực Tử sau khi trở lại hắn mới khinh miệt nói hai từ ‘Dối trá’;

Vì sao Voldemort lại có ấn tượng với con mèo của Hermione đến thế, còn dùng làm mẫu trong buổi học bổ túc của nó;

……

Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề, lý do Voldemort biết được mọi chuyện – lý do Voldemort biết suy nghĩ của nó như lòng bàn tay, thế cho nên sau này vì không chịu được nữa hắn mới đưa cho nó quyển sách dạy Bế Quan Bí Thuật; đây mới là nguyên do giải thích cho hành động mà nó không sao hiểu được: vì sao trong suốt một thời gian dài như vậy Voldemort lại không giết nó – bởi vì người nào ra tay trước chính là kẻ thua.

“Đây chính là nguyên nhân… Anh không hề phát ra Avada Kedavra?” Harry cảm giác cổ họng mình khô đến không nói nên lời. Nó đã nghĩ là không thể nào mà, Voldemort không thể nào có kiên nhẫn chịu sự khiêu khích của nó, Voldemort cũng không thể nào vì quá nhàn rỗi mà ở lại Hogwarts lâu như vậy, mục đích của hắn là lấy lại vòng nguyệt quế Ravenclaw đã đạt được rồi.

“Ta thừa nhận, ban đầu chính là như vậy. Về sau, cái lần mà em Hóa thú thành công ấy, suýt chút nữa ta đã phóng Avada Kedavra rồi, sau phát hiện ra là em…” Voldemort dường như không muốn nhắc đến chuyện khiến hắn sợ hãi. Hắn đứng lên, vòng qua bàn, đi đến cạnh Harry, dùng hai tay ôm lấy bờ vai của nó. “Trước khi tới tấn công em, ta lệnh cho vợ chồng Lestrange chuẩn bị cho ta một số việc. Rồi trải qua một quá trình rất dài sau đó, khôi phục thân thể, thu hồi Trường Sinh Linh Giá [Vẻ mặt Harry như muốn nói ‘quả nhiên là thế’]… Đây là quá trình mà bất luận kẻ nào cũng không muốn trải qua dù chỉ một lần, hãy tin ta!”

Hắn muốn nói hắn sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngu xuẩn này nữa sao? Bây giờ không làm nữa, là vì có nguyên nhân khác, tỷ như, tình yêu? Harry mím môi nhìn hắn. Voldemort cũng đang theo dõi ánh mắt của nó, trong đôi đồng tử là một màu đen thuần túy. “Cho nên anh giấu kín tin tức, không xuất hiện, đến khi thu hồi xong mảnh hồn trong vòng nguyệt quế Ravenclaw mới chọn lễ Phục Sinh năm đó?”

“Hoàn toàn chính xác.” Voldemort hơi rũ mắt, cười thở phào. Cậu bé của hắn hỏi câu này nghĩa là không hề xét đến những chuyện trước kia nữa, mà vẫn muốn ở lại bên hắn.

Dáng vẻ hiện tại của Voldemort vô cùng anh tuấn, bình thường hắn lạnh lùng không cười đã đủ khiến bao nhiêu người quay đầu lại nhìn, giờ cười lên càng làm tăng sức quyến rũ lên ba trăm lần. Harry bị nụ cười như ánh mặt trời sau ngày băng tuyết này làm cho chói mắt, cố ép mình dời tầm mắt đi, lớn tiếng oán giận: “Thật không công bằng! Em không có một chút riêng tư nào cả!”

“Đừng quên em cũng từng dùng Chiết Tâm Trí Thuật với ta, ta chưa làm như vậy đâu.” Voldemort cười, đầu cúi thấp xuống.

Harry nghẹn họng. Thấy Voldemort càng lúc càng sát lại, nó tức tối phản bác: “Lúc đầu không nói, về sau cố ý cho em thấy nhiều chuyện như vậy, anh còn dám nói anh chưa làm gì? A? Còn không để cho em nhìn hết nữa!” Nó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vươn tay túm cổ áo đối phương, cố làm giọng nói trở nên hung ác: “Nói mau, anh nhìn thấy gì trong Tấm Gương Ảo Ảnh? Tại sao lại không thể cho em nhìn thấy?”

Voldemort bắt lấy bàn tay đang nắm cổ áo mình, nụ cười trên mặt càng sâu. Dám giương nanh múa vuốt với hắn như vậy cũng chỉ có duy nhất cậu bé này. “Chuyện này không thể nói cho em biết được,” Hắn vừa lòng khi thấy Harry nhướn cao lông mày, “Có điều ta có thể dùng hành động…”

Harry bất ngờ bị hôn. Đợi đến khi tách ra, nó phải thở gấp để lấy hơi, bàn tay nắm cổ áo Voldemort cũng vòng ra sau lưng hắn từ lúc nào. “Anh vẫn chưa nói hết.” Harry không cam lòng hỏi, “Dáng vẻ và tuổi tác của anh bây giờ là sao?”

“Cũng giống với việc ta có thể biến ra hai hình dáng đồng thời có ý thức, đây là di chứng của việc linh hồn bị cắt ra rồi hợp lại.” Voldemort nhìn người trong lòng, mỉm cười.

Harry ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn hắn rất lâu. “Nghe anh nói…” Nó không thể tin kêu lên, “Đây cũng gọi là di chứng sao?” Nếu sau khi phân cắt linh hồn rồi hợp lại có thể trở nên trẻ trung anh tuấn như vậy, nó tin chắc tất cả mọi người đều muốn làm, đấy là không đề cập tới chuyện việc này cần pháp thuật cực kỳ cao thâm và quá trình thì vô cùng đau đớn.

“Em chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi,” Voldemort vẫn mỉm cười như trước, tựa như chuyện hắn sắp nói ra chẳng có gì là ghê gớm cả, “Ta không thể nói chắc được ta sẽ giữ được hình dáng này bao lâu nữa, trước kia chưa từng có người nào trải qua – có lẽ ba năm, có lẽ ba mươi năm, cũng có thể chớp mắt đã trở lại tuổi thật… Hơn nữa linh hồn chịu tác động cũng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, nói không chừng ta chỉ sống được vài năm nữa… Tất cả đều là ẩn số.”

Harry chưa từng hoảng sợ như vậy. Voldemort chính miệng nói cho nó, hắn có thể sẽ không sống được lâu nữa… “Sẽ không sao đâu.” Một lúc lâu sau, nó lắc đầu, thì thào, “Không! Không phải anh còn mảnh linh hồn trên người em sao? Cho dù có chết chúng ta cũng sẽ cùng nhau!” Những lời cuối cùng này, Harry nói vô cùng kiên định.

Voldemort chăm chú nhìn nó. Hắn như quay về cái đêm quyết chiến ấy, hắn đứng giữa Đại Sảnh Đường Hogwarts, Harry vốn đã bị thần chú từ cây đũa phép Cơm Nguội của hắn giết chết lại đột ngột xuất hiện – khi đó vẻ mặt cậu bé cũng kiên quyết giống như bây giờ, lúc ấy cậu bé đã nói, ‘… Chỉ có tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn…’

Thế nhưng cảm giác lúc này của hắn khác một trời một vực!

Khi đó hắn đã cùng đường, đám Tử Thần Thực Tử của hắn đã chết gần hết, người vây xung quanh nhìn hắn và Kẻ Được Chọn quyết đấu phần lớn là người của Hội Phượng Hoàng cùng người thân của bọn họ. Mà bây giờ, cậu bé lại nói với hắn, dù có chết hắn cũng sẽ không cô đơn, bởi vì bọn họ sẽ ở cùng nhau…

Voldemort cảm động, hắn không thể không ngửa đầu, ép dòng nước trong mắt trở về. Khi hắn nhìn lại Harry, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, “Đứa trẻ ngốc…” Giọng điệu của hắn trở lại sự dịu dàng mà Harry vô cùng quen thuộc, “Ta chỉ nói là có thể thôi mà.” Một suy nghĩ dần hình thành trong đầu hắn… Cậu bé của hắn còn trẻ… Mà hắn dù sao cũng đã sống rất lâu, hơn nữa còn được sống lại một lần; Nếu lần này sinh mệnh của hắn chỉ có thể kéo dài vài năm nữa, có một người chân thành với hắn, nói với hắn ‘Phải chết cùng nhau’, cũng không phải là uổng phí, có đúng không?

“Thật không?” Harry nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. Vì sao nó lại có cảm giác rất kì quái, giống như nó sắp bị bỏ lại… Quả đúng là Voldemort vừa có một quyết định rất quan trọng mà nó không hề biết.

Voldemort nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục xinh đẹp của cậu bé, gật đầu, ôm cậu bé vào trong ngực, “Nếu em nắm được cách điều khiển linh hồn rất có thể sẽ làm được như ta, đồng thời khống chế được hai hình dạng.”

“Đây là tác dụng phụ của việc linh hồn bị phân cắt?” Harry hỏi, bởi vì nó úp mặt vào trong ngực đối phương cho nên nghe có chút khó chịu.

“Đúng vậy.” Voldemort thuận tay vuốt tóc Harry, chúng đã trở nên gọn gàng hơn từ sau khi cậu bé uống thuốc đặc chế. Hắn nhất định sẽ thu hồi mảnh hồn trên người cậu bé lại, hoàn trả mảnh hồn không phải của mình về cho chủ nhân của nó. Có điều chuyện này phải âm thầm tiến hành, Harry mà biết được không biết sẽ nổi giận như thế nào đâu… Trước kia hắn không thu hồi mảnh hồn đó là vì muốn giữ lại cho mình một phương án dự phòng, nhưng bây giờ, Avada Kedavra kỳ thật là con đường nhanh nhất để đạt được mục đích, nhưng dùng nó với cậu bé hắn không dám chắc kết quả sẽ như thế nào, vẫn nên tìm cách khác thì hơn.

Harry không nói gì. Sự bất an trong lòng nó không sao tan đi được, không khỏi ôm Voldemort càng chặt.

“Thật ra phân cắt linh hồn không phải chỉ toàn chuyện xấu.” Voldemort cảm thấy hối hận, có lẽ hắn không nên nói thật với cậu bé về lời nguyền kia làm cậu bé của hắn lo lắng như vậy, hắn muốn dời sự chú ý của cậu bé đi, “Em thấy lừa được Nón Phân Loại có phải là chuyện tốt không?”

Hắn thành công, Harry từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành sáng tỏ: “Anh dùng Bế Quan Bí Thuật phong bế linh hồn, khiến Chiếc Nón Phân Loại không nhìn thấy được linh hồn gốc mà để nó nhìn thấy linh hồn của em! Em đã nói mà! Anh từ đầu đến chân là một Slytherin – nó chỉ chạm tới một sợi tóc của anh là đã nhận ra rồi!”

Voldemort mỉm cười “Nếu dùng linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám thì làm sao có thể vào cùng Nhà với Kẻ Được Chọn được?”

Ngay buổi tối đó, Harry gặp ác mộng cả đêm. Nó mơ thấy Voldemort bị thần chú phản phệ đột nhiên già đi, sau đó trước lúc chết còn cười, nói nó phải sống tốt. Nó giật mình tỉnh dậy ngay lúc trời sắp sáng, khắp người đều là mồ hôi lạnh, áo ngủ ướt đẫm. Bởi vì cực kỳ hoảng sợ, nó vội vã chạy sang giường Tom phía đối diện nhìn. Đến khi xác định đó chỉ là một cơn ác mộng, nó mới nghĩ đến mình chưa lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nhất định không thể để chuyện này xảy ra! Harry không ngủ được nữa, cả người phát lạnh, nó cầm quần áo đi tắm. Nước từ chiếc vòi hình đầu sư tử chảy ào ào, Harry xuyên qua hơi nước mờ mịt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời mang một màu xanh lam đậm. Nó phải tranh thủ thời gian…

Harry tắm rửa xong, thay quần áo trong khi ánh bình minh ló dạng, sau đó nó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ký túc xá, xuống Phòng sinh hoạt chung dưới lầu. Cửa vừa đóng lại, Tom đang nằm trên giường liền mở mắt. Hắn nửa ngồi dậy nhìn chiếc giường trống không của Harry, mày cau lại thành một đường. Hắn đúng là không nên nói thật cho cậu bé biết, cho dù sau này cậu bé có nổi giận, thì đó cũng là việc đã định… Nhưng mà, nếu hắn không nói thì liệu hắn có được nghe lời hứa hẹn chân tình của cậu bé không? Sẽ có một ngày hắn hạ quyết tâm được sao?

Vài tuần lại trôi qua. Giáo sư Độc Dược vẫn như cũ, kể từ sau khi dạy năm thứ tư, giáo sư Snape đột nhiên thay đổi khiến cho người nào trong tòa lâu đài cũng đều thấy kỳ lạ. Lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã trở thành đề tài bàn luận ở mọi cấp học, bởi vì trong quá trình dạy học, giáo sư Roald thường đề cấp tới một vài quan điểm rằng pháp thuật hắc ám có ích thế nào. Thế nhưng không thể bàn cãi, thầy ấy vẫn là giáo sư được hoan nghênh nhất Hogwarts, các học sinh đều cảm giác thầy thật sự biết rất nhiều, trước kia bọn nó chưa từng tiếp xúc với chương trình học đầy kích thích như vậy, lại càng không cần nói tới bản thân giáo sư cũng là một người cực kỳ quyến rũ.

Một sự thay đổi nhất định phải nói tới, chính là Harry và Tom đều có thêm một danh hiệu mới: Vương tử Slytherin. Đây là do Fred và George tặng cho, hai người đều nhận ra biểu hiện khó hiểu của đám học sinh nhà Slytherin. Hỏi Harry, nó tỏ vẻ không biết vì sao, còn Tom thì vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng trước nay, bọn họ chỉ có thể đưa ra kết luận là đám rắn nhỏ Slytherin chắc chắn là bị trúng độc tập thể, não hỏng cả rồi. Mà danh hiệu Vương tử Slytherin được dùng để gọi hai học sinh nhà Gryffindor cũng không làm họ phản đối hay có bất kỳ thái độ gì, thật là khiến cho học sinh của ba Nhà còn lại đều há hốc mồm.

Đến khi có thông báo tiếp theo về cuộc thi Tam Pháp Thuật thì đã là gần cuối tháng mười. Các học sinh Hogwarts tạm thời quên hết những chuyện khác, khắp nơi đều là tiếng bàn luận về việc ghi danh thi đấu.

Một buổi tối nọ, khi Harry, Tom và Hermione cùng nhau trở lại Phòng sinh hoạt chung thì thấy hai anh em sinh đôi đang cho mọi người xem dược lão hóa bọn họ mới điều chế xong.

“Mẹ bọn anh không chịu ký tên… May mà có cái này.” Fred lắc lắc chai thủy tinh nhỏ.

“Đúng vậy, mấy tháng nữa là bọn anh tròn mười bảy tuổi rồi… Chỉ cần vài giọt!” George hưng phấn.

Bức chân dung Bà Béo chợt mở ra khiến mọi người quay đầu nhìn ra. “A, Vương tử Slytherin của chúng ta về rồi!” George lập tức nhảy tới ôm chầm lấy bả vai Harry, “Tầm thủ vàng của Gryffindor, Kẻ Được Chọn vang danh thiên hạ, em còn chưa nói cho bọn anh biết, em có tham gia Tam Pháp Thuật không?”

Fred nhìn cậu lắc đầu, “Nếu chú mày đã biết những danh hiệu đó thì nên biết Harry chắc chắn sẽ tham gia. Anh nói đúng không, Harry?”

“Đúng vậy,” Harry liếc mắt nhìn Tom nói, “Em đã xin được chữ kí của dượng.”

“A, thật tốt… Có điều, cho dù em có tham gia, bọn anh cũng không rút lui đâu! Cứ chờ xem Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn ai… Một ngàn Galleons đó!” Ánh mắt George phát sáng, giống như đang nhìn cả đống tiền vàng trước mắt vậy.

Harry không để ý đến bọn họ, giơ tay lấy chai thủy tinh trong tay Fred. “Dược lão hóa?” Nó lặp lại.

“Đúng vậy, sao thế? Em đâu có cần nó.” Fred kỳ quái nhìn nó.

“A, em chỉ muốn nói, các anh nhất định phải coi chừng lằn ranh giới hạn tuổi mà thầy Dumbledore đã nhắc đến.” Harry mỉm cười, trả chai thuốc lại cho hai anh em sinh đôi, sau đó đi lên lầu.

“Ha ha, người anh em, em đúng là chơi với Hermione lâu quá rồi đấy!” Fred và George cười ha hả nói với theo. Hermione vừa định gật đầu liền không khách khí cho hai anh em sinh đôi mỗi người một cái trừng mắt, sau đó đi lên cầu thang dẫn tới kí túc xá nữ sinh.
Bình Luận (0)
Comment