Nại Nại gọi điện thoại hỏi Nhiễm Vị Ương chuyện video.
“Vì tôi mà cô bị mắng theo khiến lòng tôi băn khoăn lắm. Buổi chiều ngày hôm qua có người nặc danh gửi video này cho tôi, tôi cũng không có nghĩ nhiều mà nhanh chóng đăng lên mạng cho tất cả mọi người nhìn xem cái tên đàn ông bên ngoài ngăn nắp bên trong thối nát như nào.”
“Là tin nhắn nặc danh sao?”
“Đúng thế, nhưng mà tôi nghĩ có thể là nhân viên công tác nào đó trong tổ chương trình, nhân lúc mọi người không chú ý đã quay lại, không dám công khai đưa ra ánh sáng, chỉ có thể lén gửi cho tôi.”
Nại Nại suy nghĩ, cảm thấy phỏng đoán này của cô ấy cũng có đạo lý, chỉ có nhân viên trong tổ chương trình mới có các thiết bị thu.
Các khách quý đều đang chơi trò thẳng thắn với nhau, khẳng định không có thời gian quay đoạn video này.
Nhưng mà Nại Nại thật sự không nhớ rõ lúc ấy có nhân viên công tác nào đứng sau mình quay hình nha.
Chẳng qua, toàn bộ lực chú ý khi đó của cô đều đặt trên người Cố Duật Ninh, không phát hiện là chuyện dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, nghi hoặc trong lòng Nại Nại bớt đi phân nửa.
Video này tuôn ra, kiếp sống trong giới giải trí của Phạm Mộ Văn đã đặt dấu chấm hết.
.........
Dương Gia Văn xem đoạn video này không dưới 30 lần.
Có vấn đề, rất có vấn đề.
Bởi vì hắn nhớ rõ, thời điểm chơi trò thẳng thắn đó hắn đứng ngay sau Nại Nại, có thể chắc chắn và khẳng định rằng: bên cạnh tuyệt đối không có bất cứ ai, càng thêm không có khả năng sẽ có người cầm camera quay chụp.
Cho nên đoạn video này, người duy nhất có khả năng quay chính là Cố Duật Ninh bên cạnh Nại Nại.
Lấy hiểu biết của Dương Gia Văn về Cố Duật Ninh, anh tuyệt đối không thể nhàm chán đến mức cầm điện thoại chụp từng hành động của đôi tình nhân cp kia.
Như vậy........khả năng duy nhất là đoạn video không phải do anh cố ý quay chụp, mà sẽ là dữ liệu vô tình được lưu trữ.
Mà qua lâu vậy rồi video mới tuôn ra, này chứng tỏ khi anh quay cũng không chú ý đến động tác nhỏ của Phạm Mộ Văn.
Từ đủ loại tình huống trên, khả năng duy nhất chính là trên người Cố Duật Ninh mang theo thiết bị theo dõi 24/24.
Nhưng mà người bình thường đâu thể lúc nào cũng mang theo camera mini trên người, trừ phi.....hắn không phải người bình thường.
Dương Gia Văn cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được cửa đột phá rồi!
Nhưng mà, không đợi hắn đi phân tích cụ thể số liệu quay chụp trong đoạn video này thì Cố Duật Ninh sau khi về nước đã hẹn gặp mặt.
Trong quán cà phê dưới lầu truyền thông Phong Ngu, Cố Duật Ninh mặc tây trnag, ngồi dựa vào cửa sổ, chờ hắn.
Dương Gia Văn đến chỗ hắn, lễ phép mà gọi một tiếng: “Tiên sinh.”
“Ngồi.” Cố Duật Ninh chỉ vào vị trí đối diện.
Sau khi Dương Gia Văn ngồi xuống, nhịn không được ngẩng đầu xem hắn, đôi mắt kia thực sự xinh đẹp, mắt trái âm u hoàn toàn biến mất, dưới ánh mặt trời, đôi con ngươi màu nâu nhạt sạch sẽ trong trẻo như quả cầu pha lê.
Đôi mắt kia.....có thể ghi hình sao?
“Trong lòng cậu có nghi ngờ gì thì cứ trực tiếp hỏi.”
Dương Gia Văn do dự thật lâu, cuối cùng hỏi: “Tiên sinh, ngài.....vẫn là người sao?”
“Cậu nói xem.”
“Đề cập đến vấn đề triết học như thế, mà tôi lại theo ngành khoa học và công nghệ, không nói tốt lắm.”
Cố Duật Ninh thực cạn lời liếc hắn một cái, nói: “Tôi là người.”
Dương Gia Văn nghe vậy, đang muốn thở phào một hơi, rồi lại nghe anh nói: “Nhưng không được đầy đủ.”
“Cái....có ý gì?”
“Chính như suy đoán của cậu đấy, thân thể của tôi nếu dính nước thì sẽ nhanh chóng bị chập mạch. Nhưng một ly nước dừa đổ trên người tôi thì cũng không đến mức.”
Cố Duật Ninh kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn xinh đẹp: “Làn da này là da người bình thường, tôi có hệ thống tuần hoàn kháng oxy hóa, nhưng động năng chất dinh dưỡng không đến từ đồ ăn, mà cần nạp điện.”
Dương Gia Văn trợn mắt há mồm nghe anh nói xong: “Ý tiên sinh là.....ngài thật sự....là trí tuệ nhân tạo?”
Cố Duật Ninh bình tĩnh mà đáp: “Năm đó Cố Trường Sinh nhảy lầu, đại não bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi thi thể được đưa đến phòng thí nghiệm của giáo sư Johansson ở nước Mỹ, ông ấy đã dùng chip trí tuệ nhân tạo G386 để thay thế cho đại não của tôi, hơn nữa còn chữa trị khung máy móc. Cho nên, nghiêm khắc mà nói thì hiện tại tôi 50% là con người, 50% thuộc về trí tuệ nhân tạo.”
Dương Gia Văn gắt gao nắm chặt tay của Cố Duật Ninh, vuốt v3 làn da hắn, quả nhiên là da con người, không, nhìn qua còn bóng loáng hơn những đàn ông bình thường khác, không bị quá trình trao đổi chất khống chế thì da thịt có thể vĩnh viễn duy trì tuổi xuân.
Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau khiến mọi người chung quanh đi ngang qua đều ghé đầu nhìn.
Cố Duật Ninh mất tự nhiên tránh thoát khỏi tay Dương Gia Văn, ho nhẹ: “Cậu còn vấn đề gì nữa?”
Vấn đề của Dương Gia Văn thì nhiều lắm, hỏi ba ngày ba đêm cũng không xong.
“Tiên sinh, trên thế giới này có người giống ngài sao?”
“Có lẽ có, có lẽ không có, tôi thật sự không biết. Nhưng mà cả đời này giáo sư Johansson chỉ thực nghiệm thành công....duy nhất tôi.”
Dương Gia Văn vẫn có chút không thể tin được, một ngày kia, mình vậy mà ngồi đối thoại với người máy đã chết sống lại.
“Tiên sinh, ngài....thật sự vẫn là Cố Trường Sinh chứ?”
Câu này vừa hỏi, con ngươi của Cố Duật Ninh bỗng nhiên quét mắt liếc hắn một cái, nhìn đến trong lòng Dương Gia Văn phát lạnh: “Nếu ngài không muốn trả lời thì có thể không cần trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Cố Duật Ninh không trả lời vấn đề này.
Dương Gia Văn nhanh chóng dời đề tài: “Vậy tiên sinh, ngài có thể cảm nhận đau đớn không?”
“Có, đại não của tôi còn có một hệ thống bộ phận cảm giác, thật may là không bị thương tổn.”
“Tôi hiểu rồi, chính là nói, chip trí tuệ nhân tạo chỉ thay thế bộ phận đã tử vong của đại não.”
“Có thể hiểu như vậy.”
Tuy khó tin nhưng bản thân Dương Gia Văn xuất thân là hacker, nên cũng nhanh tiếp nhận thân phận của Cố Duật Ninh.
“Tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật này cho ngài, tuyệt đối không nói ra ngoài.” Dương Gia Văn trịnh trọng đảm bảo.
Bí mật lớn như này nếu mà bị đưa ra ánh sáng thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ tích chết mà sống lại đã xảy ra, Cố Duật Ninh tuyệt đối khó có thể bảo vệ bản thân.
“Gia Văn, tôi tín nhiệm anh.” Cố Duật Ninh nhìn hắn, nói: “Nhưng trên thế giới này cũng không phải chỉ một mình anh biết chuyện này.”
Dương Gia Văn kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Còn có ai biết?”
Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói: “Ví dụ như Lâm Trạch, ví như....Cố Duyên.”
Nhắc tới hai chữ Cố Duyên, đáy mắt Cố Duật Ninh xẹt qua một tia hung ác nham hiểm.
Dương Gia Văn biết đấy là tên đàn ông mà hắn hận thấu xương, là bi kịch cả đời của hắn, đều có quan hệ với hắn.
“Tiên sinh....” Dương Gia Văn kích đông đứng lên: “Cầu tôi tìm hắn giúp ngài không?”
“Không cần.”
Cố Duật Ninh bình thản nói: “Gã.....sẽ trở về tìm tôi.”
Sẽ nhanh thôi.
**
Buổi tối, Nại Nại thần bí kéo Cố Duật Ninh đến một quán bar ngầm.
Quán bar này cũng không huyên náo như những quán ăn đêm, ngoài cửa là bảng hiệu LED, trên đó viết: Fanclub của Cố Trường Sinh.
Cố Duật Ninh kinh ngạc nhìn Nại Nại.
Nại Nại thần bí lấy khẩu trang từ trong túi xách ra đeo lên mặt anh, che khuất khuôn mặt anh tuấn này, lại đè thấp vành nón lưỡi trai, sau khi xác định sẽ không bị ai nhân ra thì mới yên tâm kéo anh vào trong.
Trong quán có rất nhiều người, dòng người chen chúc xô đẩy nhưng không ồn ào náo động như trong hộp đêm.
Trên đài có dàn nhạc đàn tấu giai điệu quen thuộc, có anh trai nhỏ xinh đẹp ôm đàn ghi –ta đàn hát những bài hát kinh điển xa xôi của Cố Trường Sinh.
Người nghe dưới đài đại đa số là fan của Cố Trường Sinh, bọn họ đắm chìm trong âm nhạc, lặng lẽ thưởng thức.
“Đây là nơi mà trước kia em phát hiện rất sớm.” Nại Nại nhỏ giọng nói với anh: “Mọi người không quen biết nhau nhưng lại tụ ở bên nhau, hát những ca khúc anh hát, diễn nhưng đoạn phim trong phim anh đóng....em cũng thường xuyên đến đây nghe nhạc.”
Cố Duật Ninh nhìn cậu trai đang hát trên đài: “Hắn hát không tệ lắm.”
Nại Nại lập tức hăng hái kéo tay anh hỏi: “Vậy anh có muốn lên hát một bài không?”
Cố Duật Ninh duỗi tay xoa xóa cái mái trước trán cô: “Muôn nghe anh hát?”
Nại Nại nhanh chóng gật đầu.
“Lần sau, hát cho riêng em nghe.”
Nại Nại biết Cố Duật Ninh nhất định có nỗi khổ riêng nên mới giấu giếm thân phận, cô cũng sẽ giúp anh giữ bí mật về thân thế, không nói cho người thứ hai biết.
Sau khi hai người ra khỏi quán bar, Cố Duật Ninh lại dẫn Nại Nại đến một hội sở xoa hoa, vào một phòng KTV.
Vào phòng, Nại Nại đã biết ngay ý của Cố Duật Ninh, hưng phấn: “Em chọn bài, anh có thể hát cho em nghe không?”
Cố Duật Ninh lười biếng ngồi xuống: “Tùy em chọn.”
“A a a!”
Nại Nại lập tức chạy đi chọn bài, chọn mấy bài của Cố Trường Sinh, bài hát đầu tiên chính là bài hát giúp anh thành danh [ Không sợ ].
“Anh trai, hát nè!”
Nại Nại đưa microphone vào tay Cố Duật Ninh, đôi mắt sáng rực.
Cố Duật Ninh rất thích nhìn thấy dáng vẻ vui sướng này của cô, tâm tình cũng không tồi, nhận lấy microphone.
Nhiều năm như vậy mà giọng nói của anh không có thay đổi lớn, những bài hát của anh mà Nại nại nghe đều là bản thu âm rồi, hiện tại phối hợp giai điệu, tựa như tiếng trời:
“Sợ hãi xoay quanh trong đêm tối, cả người tuyệt vọng, run rẩy chờ ngài mai.”
“Nếu còn có hy vọng, vũng bùn quấn thân tôi, ở trong một góc âm u nhất, lại còn nghĩ mang đến một tia sáng cho bạn.”
“Nếu còn có hy vọng, chẳng sợ gầy yếu như chim non, nhưng luôn có một ngày như thế, tôi sẽ cưỡi nó trên lưng.”
......
Nại Nại si mê nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn dưới quang ảnh loang lổ, đường nét sườn mặt rõ ràng, con người nâu nhạt như giấu mình trong bóng đêm, vô cùng thâm thúy, phảng phất như cất giấu cả vũ trụ.
Sau khi anh hát xong bài này, đầu Nại Nại nóng lên, nhịn không được mà cắm một ngụm lên cằm anh, hôn một cái.
Cố Duật Ninh buông microphone, ngẩn người.
Nại Nại hôn cằm anh, cũng ngây người.
A a a, cô đã làm gì vậy!
“Không phải, cái kia, vừa nãy em....”
Lời vừa mới nhảy ra khỏi môi răng, bỗng nhiên Cố Duật Ninh kéo tay cô, xoay người ấn cô lên sô pha mềm xốp, đôi môi ấm áp đè lên làn môi mềm mại của cô.
Nại Nại khó tin mở to mắt, lông mi hơi run rẩy, đôi tay theo bản năng để trên lồ ng ngực anh.
Cánh môi xinh đẹp của Cố Duật Ninh khẽ cong lên, đôi mắt xinh đjep như ngậm nước.
“Đánh lén anh?”
Giọng anh dễ nghe cực kỳ.
Gương mặt Nại Nại bắt đầu đỏ bừng, khuỷu tay hơi giật giật, lại bị một tay của anh bắt lại.
“Đừng lộn xộn.”
Nại Nại lập tức cứng người, một cử động cũng không dám, toàn bộ thân thể nho nhỏ bị anh vòng trong ngực.
Cố Duật Ninh cúi đầu hôn đôi mắt và chóp mũi cô, Nại Nại không biết môi đàn ông cũng sẽ mềm mại như vậy, ấm nóng như vậy.
“Em thật sự nhỏ.”
Một bàn tay của Cố Duật Ninh cũng đủ ôm cô vào ngực: “Em khiến anh có cảm giác....như mình đang bắt nạt em.”
“Anh trai sẽ không bắt nạt em đâu.”
“Em chắc chắn?”
Nại Nại nhìn hầu kết đang lên xuống của anh, gương mặt đỏ ửng, duỗi tay sờ sờ chóp mũi trơn bóng, giây tiếp theo, Cố Duật Ninh cúi đầu, mạnh mẽ ngậm chặt môi cô.