Cố Duật Ninh dẫn Nại Nại đến viện điều dưỡng dưới chân núi Nam Sơn, Nại Nại biết viện điều dưỡng này, bên trong có khu trị chứng bệnh tâm thần nhẹ.
Thời điểm vào cửa, Nại Nại đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đó thì trong lòng cũng khó chịu.
Diệp Uyển Ngôn mặc chiếc áo bệnh nhân màu xanh trắng, ngồi trên xe lăng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà rất đẹp, mặc dù hiện tại gương mặt có hơi tiều tụy nhưng từ mặt mày vẫn mơ hồ nhìn ra thời trẻ bà khuynh quốc như nào.
“Đây là mẹ anh.” Cố Duật Ninh kéo Nại Nại vào nhà, giới thiệu với cô.
Nại Nại có chút tay chân luống cuống.
Cố Duật Ninh đến bên cạnh người phụ nữ ấy, vẻ mặt dịu dàng chưa từng có: “Mẹ, con dẫn Tiểu Nại tới thăm mẹ.”
Diệp Uyển Ngôn nắm tay Cố Duật Ninh: “Bình Sinh, con tan học rồi à? Anh trai con đâu, gần đây nó có khỏe không?”
Trước đó Nại Nại từng nghe Cố Duật Ninh nói, mấy năm nay trạng thái tinh thần của mẹ anh vẫn không tốt lắm.
“Sao gần đây Trường Sinh không đến thăm mẹ?”
“Mẹ, con là Trường Sinh.” Hầu kết của Cố Duật Ninh lăn lăn, giọng nói cố gắng đè thấp xuống.
“Đừng gạt mẹ.” Diệp Uyển Ngôn hiển nhiên không tin: “Người khác đều nói Trường Sinh đã chết rồi, Trường Sinh sẽ không trở lại nữa.”
“Mẹ, con không chết.” Cố Duật Ninh kéo tay bà: “Con còn sống.”
Cảm xúc của Diệp Uyển Ngôn bỗng nhiên trở nên thực kích động, hất tay Cố Duật Ninh ra: “Tránh ra, cậu không phải con trai tôi, cậu không hề giống nó chút nào! Hắn nói con trai tôi chết rồi! Trường sinh sẽ không trở lại nữa!”
Thanh âm của Diệp Uyển Ngôn càng thêm bén nhọn, mấy hộ sĩ vội vàng chạy vào, cầm ống tiêm tiêm cho bà mũi thuốc an thần.
Bà liều mạng phản kháng, cảm xúc kích động.
Nại Nại vội vàng lấy một tấm ảnh cũ kẹp trong ví tiền của mình ra, đến cạnh Diệp Uyển Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Dì ơi, dì xem đây là anh Trường Sinh này.”
Đây là tấm ảnh trong bộ phim cổ trang Cố Trường Sinh đóng, anh mặc một bộ hắc y dài, đứng ở trên ngọn cây thổi sáo, mày kiếm mắt sắc, anh khí bức người.
Diệp Uyển Ngôn dịu dàng cầm tấm ảnh, đặt trước mặt nhìn rất lâu, cảm xúc dần ổn định, khóe miệng tràn ra ý cười: “Trường Sinh, đây đúng là Trường Sinh.”
Đôi mắt mi tâm của bà đều chứa ý cười, trông bà càng thêm minh diễm động lòng người.
Cuối cùng Nại nại cũng hiểu, vì sao mỗi khi Cố Duật Ninh cười rộ lên thì lại đẹp như vậy, con trai giống mẹ tất nhiên phải đẹp rồi. Cố Bình Sinh cũng không có đôi mắt đẹp như này đâu.
Thời trẻ, không biết bà xinh đẹp nhường nào nữa, bất cứ tên đàn ông nào thấy bà, chắc đều nổi điên nhỉ?
“Sao cháu có ảnh chụp của Trường Sinh?” Diệp Uyển Ngôn hỏi Nại Nại: “Có phải cháu thích Trường Sinh nhà chúng ta không?”
Nại Nại liếc mắt nhìn Cố Duật Ninh bên cạnh một cái: “Đúng ạ, dì ơi, anh Trường Sinh vẫn luôn khiến người ta yêu thích.”
Diệp Uyển Ngôn cầm ảnh chụp, trong mắt đều là sủng ái: “Đúng thế, Trường Sinh nhà chúng ta luôn dễ khiến các bé gái thích.”
Các hộ sĩ thấy cô bé này thế mà có thể trấn an cảm xúc kịch liệt của Diệp Uyển Ngôn, cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Nại Nại chỉ vào Cố Duật Ninh đang đứng cạnh mình, nhẹ nhàng nói với Diệp Uyển Ngôn: “Dì nhìn anh trai kia đi, anh ấy giống người trong ảnh không?”
Diệp Uyển Ngôn nhìn ảnh, lại nhìn Cố Duật Ninh: “Ừm.....không phải giống lắm, Trường Sinh nhà ta đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”
Nại Nại lại nhanh chóng lấy một bức ảnh khác từ trong túi xách ra, đưa cho Diệp Uyển Ngôn: “Thế tấm này thì sao?”
Đây là ảnh Cố Trường Sinh chụp trên bìa tạp chí thời trnag, trong ảnh, anh mặc một bộ tây trang thương vụ, tư thế oai hùng, phong trần tuấn lãng.
Cố Duật Ninh không ngờ cô gái nhỏ này lại có nhiều ảnh chụp của mình như thế.
Diệp Uyển Ngôn lúc thì nhìn ảnh chụp, lúc thì nhìn Cố Duật Ninh: “Hửm.....có vẻ giống.”
Nại Nại nhân cơ hội nói: “Bởi vì đây chính là anh Trường Sinh nha.”
Diệp Uyển Ngôn kinh ngạc nhìn Nại Nại: “Nhưng mà....có người nói với dì thằng bé chết rồi, thật.....thật sự không chết sao?”
Nại Nại gật mạnh đầu: “Đương nhiên không có, anh ấy chỉ là....trưởng thành.”
Diệp Uyển Ngôn dịu dàng nhìn Cố Duật Ninh: “Trường Sinh, con là Trường Sinh.”
Cố Duật Ninh thoải mái cười: “Mẹ, con đã nói con là Trường Sinh rồi mà, thế mà mẹ tin cô ấy chứ không tin con.”
“Trường Sinh, trưởng thành, sắp cưới vợ rồi.”
Mặt Nại Nại bỗng đỏ bừng.
Cô nào có phúc khí làm vợ anh, sợ là muốn giảm thọ nha!
Cố Duật Ninh đến cạnh Nại Nại, nhẹ nhàng ấn bả vai cô: “Mẹ, mẹ thích cô ấy không?”
Diệp Uyển Ngôn cười đánh giá Nại Nại: “Thích lắm, Trường Sinh con phải mang con bé đến thăm mẹ nhiều hơn đấy.”
“Chờ cô ấy tốt nghiệp thì con sẽ cưới cô ấy về, mỗi ngày mẹ phải ngoan ngoãn nghe lời, uống thuốc đúng hạn, sớm khỏe lên là có thể ngày ngày gặp cô ấy rồi.”
“Mẹ uống thuốc, mẹ đều nghe con!”
Hai người nói chuyện với Diệp Uyển Ngôn một buổi trưa, ngay cả y tá trưởng cũng nói đã lâu lắm rồi không thấy Diệp Uyển Ngôn vui vẻ như này.
Đi ra khỏi viện điều dưỡng, hai người tản bộ ở khuôn viên cỏ xanh, Nại Nại vẫn luôn không nói gì.
Khóe miệng của Cố Duật Ninh nhấp nhấp, tự nhiên mà ôm bả vai cô: “Cô gái nhỏ em học thẹn thùng từ khi nào đấy? Chẳng phải trước kia em rất phóng khoáng hả?”
“Không không không, không phải thẹn thùng.” Nại Nại liên tục lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy...”
“Cảm thấy sao?”
“Anh trai tốt như thế, em cảm thấy bản thân không xứng với anh, người khác nói có được đồ vật mình không xứng thì sẽ giảm thọ đó.”
“Cách nói từ đâu thế?”
“Thân thể em đã không tốt rồi, em thật sự không hy vọng xa vời có thể đi cùng anh trai đến cuối cùng, có một đoạn hồi ức như này thì em đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Sợ giảm thọ nên không dám ở bên anh? Có phải đầu óc em có tật xấu không vậy?”
Cố Duật Ninh cốc lên đầu Nại Nại một cái.
Nại Nại kêu lên, ôm đầu khóc chít chít: “Anh trai thô lỗ quá rồi đó.”
Cố Duật Ninh cảm thấy trái tim bị hòa tan mất rồi, một tay ôm cô gái nhỏ lên, giống như ôm con gái vậy: “Em quá gầy, bắt đầu từ mai anh sẽ dẫn em đi rèn luyện.”
“Rèn luyện?”
“Gầy như này, lão tử cũng tiếc không dám động.”
Nại Nại trợn mắt há mồm đối mặt với anh: “Động đến em....cái gì.”
Cố Duật Ninh không tiếp ánh mắt cô, nhẹ nhàng cười cười, không nói thêm gì nữa.
Khi tản bộ, Cố Duật Ninh nói với Nại Nại chuyện năm đó.
Vì sao mẹ anh biến thành bộ dáng hiện tại, vì sao anh rút khỏi giới showbiz, sau đó đoạt lại tập đoàn Cố thị từ tay chú hai như thế nào, rồi đi từng bước đến hiện tại ra sao.
Đương nhiên, những cốt truyện ly kỳ sau đó Cố Duật Ninh vẫn giấu đi.
Không phải anh không sợ gì cả, anh cũng có nỗi sợ và lo lắng bất an của mình, chung quy....không phải bất cứ ai cũng có thể tiếp nhận một người như anh.
Nại Nại nghe anh thuật lại quá khứ, đôi mắt đỏ lên rất nhiều lần.
Là thật sự đau lòng, đau lòng cho những chuyện anh đã phải trải qua trong quá khứ, đau lòng cho một Cố Trường Sinh từng vui vẻ hay cười biến thành Cố Duật Ninh của hiện tại.
“Anh trai, sau này Tiểu Nại sẽ bảo vệ anh.”
Nại Nại nắm chặt góc áo anh: “Tiểu Nại sẽ đứng phía trước bảo vệ anh!”
Giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, bảo vệ ở mép gường của bạn, giúp bạn chống lại ác long trong ác mộng.
Trong lòng Cố Duật Ninh ấm áp, trước kia đều là anh bảo vệ mẹ, bảo vệ em trai....cảm giác được người lực lượng nhỏ yếu hơn mình bảo vệ, thật sự ấp áp.
Diệp Uyển Ngôn đứng ở cửa sổ sát đất nhìn qua, thấy bọn họ lên xe, xoay người nói với hộ sĩ bên cạnh: “Trường Sinh nhà chúng tôi sắp cưới vợ rồi.”
Hộ sĩ đẩy Diệp Uyển Ngôn ra phòng bệnh: “Đúng vậy, đại thiếu gia cũng đến tuổi nên cưới vợ rồi, thế nào, mẹ chồng có hài lòng với con dâu sắp cưới không?”
“Tôi rất thích cô bé đó.”
Diệp Uyển Ngôn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu xám, đứng ở hành lang, mỉm cười nhìn bà.
Sắc mặt cảu Diệp Uyển Ngôn đột biến, cảm xúc lập tức trở nên vô cùng kích động, bắt lấy ống tay áo của hộ sĩ, liều mạng muốn giấu đi chính mình: “Ác ma, ác ma tới, đừng....đừng để cho hắn nhìn thấy tôi.”
Hộ sĩ không rõ nguyên do, vội vàng trấn an bà: “Phu nhân, phu nhân ngài đừng sợ, nào có ác ma đâu.”
Hộ sĩ nhìn người đàn ông vóc dáng thấp mặc tây trang đầy vẻ tang thương, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, ánh mắt như chim ưng, bị hắn nhìn một cái đều có cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Hắn mỉm cười với Diệp Uyển Ngôn, nhưng nụ cươi kia cảm thấy thật thâm trầm.
Diệp Uyển Ngôn căn bản không dám nhìn hắn, trốn sau lưng hộ sĩ, trong miệng vẫn luôn lải nhải ác ma.....
Hộ sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa bà về phòng bệnh lần nữa.
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Diệp Uyển Ngôn run run rẩy rẩy nhìn hắn một cái, hắn ta nhìn bà, làm một cái khẩu hình miệng:
“Tôi đã trở về.”
........
Trợ lý Chu vội vã đi vào phòng họp, xen ngang Cố Duật Ninh đang họp video.
“Tam gia, đã xảy ra chuyện.”
Cố Duật Ninh nhìn hắn: “Tốt nhất nên là chuyện lớn, nếu không sẽ thành cậu có chuyện đấy.”
Trợ lý Chu đưa một phần thư báo tang bằng tiếng Anh cho Cố Duật Ninh, thở hổn hển nói: “Tam gia.....thầy của ngài, giáo sư Johansson phát tác bệnh tim, qua đời rồi.”