Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 1

Vĩnh Hòa năm thứ ba, mùa xuân, Chiêu Dương công chúa Tiêu Minh Chiêu vừa tròn mười tám tuổi.

Trong Tử Thần Điện, kim thú phun hương, trăm quan cúi đầu.

Nhạc sư tấu khúc “Cửu Thiều”, vũ cơ tay áo tung bay, rượu ngon Bồ Đào trong ly lưu ly phản chiếu ánh đèn đuốc khắp cả điện, nhuốm mặt đất bằng đá cẩm thạch bạch ngọc thành màu hổ phách.

Tiêu Minh Chiêu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mạ vàng, ngón tay nhàm chán gõ nhẹ vào tay vịn. Hôm nay nàng mặc bộ y phục màu yên chi đỏ thẫm thêu chỉ kim đuôi phượng, trâm cài hải đường bằng tơ vàng khẽ lay động theo từng động tác xoay đầu của nàng, càng thêm rực rỡ dưới ánh hoa lệ đầy điện.

“Dừng.”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng hạ lệnh một tiếng, khúc nhạc của nhạc sư bỗng nhiên im bặt.

Cả triều văn võ đều giật mình, đồng loạt ngước mắt lên nhìn vị công chúa được sủng ái nhất này. Chỉ thấy nàng bỗng nhiên đứng dậy, vạt váy thêu kim lướt qua bậc ngọc, đi thẳng về phía các quan văn hàng đầu.

“Thẩm khanh.”

Một tiếng gọi quanh co trăm ngả, khiến mấy vị lão thần suýt đánh rơi hốt bản trong tay.

Bàn tay cầm hốt của Thẩm Nghiên Chi hơi khựng lại một chút. Hôm nay hắn mặc quan bào màu xanh nhạt, ngọc đới thắt chặt vòng eo thon gọn, nghe vậy, hắn chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nóng rực của Tiêu Minh Chiêu.

Khoé môi thiếu nữ ngậm ý cười, đáy mắt lại bừng bừng lửa nóng, từng bước từng bước tiến về phía hắn, hài thêu phượng bằng chỉ vàng dừng lại cách án thư của hắn ba tấc.

“Hôm nay là sinh thần của bổn cung.” Ngón tay nàng khẽ chỉ lên quyển tấu chương đang mở ra, móng tay nhuộm đỏ như máu: “Thủ phụ đại nhân có lễ mừng gì không?”

Trong điện nhất thời im phăng phắc.

Thẩm Nghiên Chi thần sắc không đổi, chậm rãi đứng dậy, vạt áo bào không một chút xáo trộn: “Thần đã chuẩn bị toàn bộ cuốn “Nữ Giới”, đã sai người đưa đến thư phòng của công chúa.”

“A.”

Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên bật cười. Nàng cúi người ghé sát lại gần, hương thơm thoang thoảng bay ra từ cổ áo, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ mình hắn nghe thấy: “Thẩm Nghiên Chi, ngươi biết rõ thứ ta muốn không phải cái này.”

Nàng đưa tay ra, trực tiếp đoạt lấy chén rượu bằng thanh ngọc trong tay hắn. Đầu ngón tay ch*m r** v**t v* dọc vành chén, để lại một vệt nước mờ ám.

“Ba năm trước ngươi từ chối ta, nói rằng ta chưa cập kê, tuổi còn nhỏ.” Giọng nàng nhẹ đến mức chỉ có hắn nghe được: “Nay ta đã qua tuổi cập kê từ lâu, Thủ phụ đại nhân còn muốn lấy lý do gì để thoái thác?”

Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi trầm xuống.

Ngoài điện sấm rền vang dội, phản chiếu mặt mũi hắn trắng như tuyết. Hắn bỗng nhiên bước lên nửa bước, khiến Tiêu Minh Chiêu giật mình lùi lại về phía sau đụng vào án kỷ. Mùi hương tùng bá lạnh lẽo đột ngột ập tới, hắn rũ mắt nhìn nàng luống cuống nắm chặt lấy tay áo của mình, giọng nói khàn khàn:

“Công chúa cẩn ngôn.”

Lồng ngực Tiêu Minh Chiêu phập phồng kịch liệt, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Hôm nay là sinh thần của bổn cung, ta muốn chọn phò mã.” Nàng xoay người đối diện với ngai vàng: “Hoàng huynh, ta muốn gả cho Thẩm Nghiên Chi!”

Cả điện xôn xao.

Hoàng đế trẻ tuổi Tiêu Minh Dục đang uống rượu, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc. Hắn ta đặt ly lưu ly xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa muội muội và trọng thần tâm phúc, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Thẩm Nghiên Chi.

“Thẩm khanh, chuyện này…”

“Thần sợ hãi.” Thẩm Nghiên Chi vén vạt áo quỳ xuống, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Quân thần có khác biệt, thần không dám vượt quá giới hạn.”

Tiêu Minh Chiêu đột ngột xoay người, trâm cài khẽ va chạm phát ra âm thanh thanh thúy: “Thẩm Nghiên Chi! Hôm qua ngươi ở đường Chu Tước quở trách ta cưỡi ngựa trên phố, sao không nhớ quân thần có khác biệt?”

“Công chúa đạp nát hơn ba mươi gánh dưa trái của bá tánh.”

“Vậy tháng trước ngươi dâng “Nữ giới” cho ta, là có ý gì?”

“Công chúa cần.”

“Ta cần?” Tiêu Minh Chiêu giận quá hóa cười: “Được, rất tốt.”

Nàng bỗng giật lấy bầu rượu trong tay người hầu, trút hết rượu ngon lên cuốn tấu chương trước mặt Thẩm Nghiên Chi: “Vậy Thủ phụ đại nhân có cần nếm thử một chút tư vị bị sỉ nhục trước mặt mọi người hay không?”

Rượu màu hổ phách thấm đẫm giấy tuyên thành, vết mực loang lổ lan rộng giống như một cơn ác mộng không thể hóa giải.

Thẩm Nghiên Chi bất động như núi, ngay cả lông mi cũng không run rẩy một chút.

“Chiêu Dương!” Cuối cùng Hoàng đế cũng lên tiếng ngăn cản: “Không được hồ nháo.”

Tiêu Minh Chiêu đặt mạnh bầu rượu lên bàn, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Thẩm Nghiên Chi, hôm nay ngươi nếu không chịu nói một câu dễ nghe, ta sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Thẩm Nghiên Chi bỗng ngẩng đầu.

Ánh mắt ấy như hồ nước lạnh lẽo chiếu bóng, khiến Tiêu Minh Chiêu nhất thời nghẹn lời.

Chỉ thấy hắn chậm rãi dập đầu: “Nếu công chúa không vui, cứ phạt thần là được.”

“Tốt!” Tiêu Minh Chiêu tức giận đến đầu ngón tay run rẩy: “Vậy ngươi đi ra ngoài đi! Quỳ xuống cho bổn cung đến khi nhận sai mới thôi!”

….

Mưa lớn kéo đến bất ngờ không kịp trở tay.

Thẩm Nghiên Chi quỳ trên bậc đá cẩm thạch bạch ngọc, quan bào sớm đã ướt sũng, mái tóc ướt dính vào gò má tái nhợt. Tùy tùng quỳ rạp bò đến che dù, nhưng bị một ánh mắt của hắn ngăn lại.

“Đại nhân!” Giọng nói của tuỳ tùng run rẩy: “Bệnh tim của ngài chưa khỏi, cầu xin ngài hãy nhún nhường một chút với công chúa…”

Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt không đáp, yết hầu nơi cổ họng lại khẽ động.

Nước mưa nhỏ xuống dọc theo cằm hắn, bắn tung tóe thành những hạt nước nhỏ li ti trên phiến đá xanh. Sống lưng hắn thẳng tắp, như một thanh kiếm thà gãy chứ không chịu cong.

Phía sau cây cột hành lang cách đó ba trượng, Tiêu Minh Chiêu siết chặt lòng bàn tay. Tay áo thêu kim bị nắm đến nhăn nhúm, nàng lại hoàn toàn không hay biết.

Nàng nhìn gương mặt càng thêm tái nhợt vì bị nước mưa gột rửa của hắn, nhìn đường môi hắn mím chặt, nhìn sắc môi hắn dần chuyển sang xanh xao…

“Thủ phụ đại nhân!” Bên cạnh truyền đến tiếng hô của tùy tùng.

Trong lòng Tiêu Minh Chiêu kinh hãi! Rốt cuộc cũng không nhịn được xông vào màn mưa, hài thêu ướt đẫm bùn lầy, váy Mã Diện thêu kim đắt giá lê lết trong bùn nhơ.

Nàng đưa tay ra đỡ lấy hắn, lại bị hắn tránh né.

“Ngươi…” Giọng nói nàng run rẩy: “Ngươi không thể cúi đầu một lần sao?”

Thẩm Nghiên Chi bỗng nhiên ho khan, khớp ngón tay chống vào ngực, nhưng vẫn cố gắng hành lễ theo quy củ: “Ngoài trời mưa lớn… Mời công chúa trở về.”

Một tia chớp xé toạc bầu trời, Tiêu Minh Chiêu nhìn rõ vệt đỏ sẫm thấm ra từ cổ áo hắn… Là máu ho ra nhuộm ướt cả trung y.

“Thẩm Nghiên Chi!”

Tiếng kêu hoảng hốt của nàng chưa dứt, nam nhân đã ngã về phía trước.

Mũ quan màu đen rơi xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn. Máu tươi tràn ra từ khóe môi, bị nước mưa hoà tan, loang ra một vệt hồng nhạt trên phiến đá xanh.

“Truyền thái y! Mau truyền thái y!”

Giọng nói của Tiêu Minh Chiêu xé rách màn mưa. Nàng quỳ trên mặt đất, run rẩy đỡ đầu Thẩm Nghiên Chi đặt lên đầu gối mình. Đầu ngón tay chạm vào da hắn, nóng đến dọa người.

“Ngươi…” Nàng nghẹn ngào lau vết máu bên môi hắn: “Ngươi nhún nhường một chút sẽ chết sao?”

Đáp lại nàng, chỉ có tiếng thở yếu dần.

Trong Thái Y Thự dược khí mịt mù.

Thẩm Nghiên Chi sốt cao không hạ, trong khoảnh khắc thái y vén vạt áo của hắn lên, Tiêu Minh Chiêu hít sâu một hơi…

Trước ngực hắn có một vết sẹo cũ dữ tợn, hình như rắn cắn, xung quanh dày đặc những vết châm cứu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khiến người ta kinh hãi.

“Đây là bệnh căn để lại từ cung biến ba năm trước.” Hoàng đế không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, giọng nói trầm thấp: “Nhát kiếm đó vốn định đâm vào tim trẫm.”

Tiêu Minh Chiêu đột ngột quay đầu lại.

“Hắn luôn nói mình sẽ không sống quá hai mươi lăm tuổi.” Hoàng đế đưa cho nàng một chiếc khăn tay dính máu: “Cho nên không dám cưới muội.”

Góc khăn tay thêu một đóa hải đường nhỏ, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo… Là kiệt tác nàng mới học nữ công năm mười bốn tuổi.

Nàng nhìn chiếc khăn tay, tựa như nhìn thấy hoa hải đường năm mười bốn tuổi năm nào.

Cuối xuân năm mười bốn tuổi, hoa hải đường trong Thái Học Phủ nở rộ, cánh hoa đỏ thắm theo gió rơi lả tả, trải đầy bậc thềm ngọc vỡ.

Thái Học Phủ có một vị Thái Phó, một thân trường sam ống tay rộng màu thuần trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội tỳ hưu xanh biếc, bước đi như gió thổi qua khe núi, thanh lãnh phóng khoáng, thoạt nhìn dường như vừa mới đến tuổi hai mươi.

Hắn mày mắt sâu thẳm như tranh mực, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, u tối trong suốt, như sao trời đêm lạnh.

Dưới sống mũi cao thẳng là thần sắc sương tuyết, hệt như trích tiên tạm trú cõi trần.

Trong lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, tình cảm nóng bỏng đã ngay lập tức lan tràn trong lòng, nàng tuyên bố, cả đời này không gả cho Thẩm Thái phó thì không gả cho ai.

Tiêu Minh Chiêu hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay, chiếc khăn tay này đã ngả sang màu vàng, viền mép sờn cũ, hiển nhiên đã bị người ta v**t v* vô số lần.

Người trên giường bỗng khẽ thì thầm: “…Chiêu Chiêu.”

Tiêu Minh Chiêu nhào đến bên mép giường, lại nghe thấy hắn mộng du bổ sung nửa câu sau:

“…Chạy chậm thôi, thần đuổi không kịp.”

Bình Luận (0)
Comment