Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 115

Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa phi nước đại ba ngày ba đêm, cuối cùng vào lúc bình minh ló dạng ngày thứ tư đã trông thấy được đường nét của Phượng Minh Cốc.

Trong sương sớm mơ màng, một bóng hình màu tím nhạt từ cửa cốc phi tới…

"Công chúa!"

Thục Cẩm ghìm ngựa dừng lại trước mặt nàng, tóc mai còn vương sương sớm, rõ ràng đã chờ đợi từ lâu.

"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Minh Chiêu thở hổn hển hỏi.

Thục Cẩm mím môi cười: "Sáng nay chủ thượng đã gieo một quẻ, nói rằng Hồng Loan tinh động, ắt có quý khách đến." Nàng ấy chớp mắt, "Thuộc hạ dẫn người đi theo lối nhỏ."

Vó ngựa đi qua con đường núi quanh co, cho đến trước hai cây bách cổ thụ sừng sững. Giữa những cành cây khẳng khiu che khuất một cánh cổng đá tự nhiên, dây leo rủ xuống như rèm. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên kéo chặt dây cương: "Nơi này là...?"

Nàng nhớ lại lúc mình mới vào Phượng Minh Cốc, định đi tìm căn nhà nhỏ trong rừng trúc để xem xét, giữa đường lại lạc lối, lỡ bước vào một cấm địa khác, thiết kế bên ngoài nơi này và lối vào bên phía Phượng Minh Cốc lại gần như giống hệt nhau.

"Đây là cấm địa của Phượng Minh Cốc?"

"Là cấm địa." Đầu ngón tay Thục Cẩm lướt qua những vết khắc loang lổ trên cổng đá, "Chủ thượng đã mua lại toàn bộ sơn cốc này, ngoài người làm vườn ra, ngay cả ngọn gió trong lành cũng không được phép vào trong."

Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn. Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá ấy, dường như có thể xuyên qua lớp dây leo dày đặc nhìn thấy điều gì đó.

"Mua lại... Để làm gì?"

Thục Cẩm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vén những sợi dây leo đang rủ xuống.

Trời đất ngập tràn sắc đỏ.

Biển hoa Sà Nhật Lãng trập trùng dưới ánh dương, mỗi một đoá hoa to bằng miệng bát đều ngẩng cao đầu, chữ "Chiêu" màu kim phấn lấp lánh trong nắng mai. Nước mắt Tiêu Minh Chiêu lập tức trào ra, nàng thấy đầu ngón tay run rẩy của mình vẫn còn vương vết mực nhoè đi từ tờ hôn thư ấy.

"Giá!"

Thục Cẩm đột nhiên vung roi, phi nước đại trên con đường đá nhỏ giữa hai biển hoa, vó ngựa làm văng lên những cánh hoa li ti.

Tiêu Minh Chiêu theo bản năng đuổi theo, biển hoa dài thăm thẳm hai bên hoá thành dải ngân hà màu đỏ đang chảy trôi.

Thục Cẩm thúc ngựa đi trước, nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Chiêu bên cạnh, khoé môi ẩn chứa ý cười: "Công chúa, biển hoa này có đẹp không ạ?"

Tiêu Minh Chiêu ngắm nhìn những đợt sóng hoa màu đỏ trải dài trước mắt, chữ "Chiêu" màu kim phấn lấp lánh trên những cánh hoa, nàng khẽ gật đầu: "Đẹp."

Ý cười trong mắt Thục Cẩm càng sâu hơn: "Vậy công chúa có biết, biển hoa này dài bao nhiêu không ạ?"

Tiêu Minh Chiêu phóng tầm mắt ra xa, biển hoa trải dài đến tận cuối tầm mắt, căn bản không thấy được điểm cuối. Nàng lắc đầu: "Không biết."

"Trọn vẹn ba mươi dặm." Giọng nói của Thục Cẩm nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Đây là thứ chủ thượng đã hứa tặng người, ba mươi dặm hồng trang."

Tiêu Minh Chiêu nín thở, vội vàng ghìm ngựa dừng lại, bỗng nhiên nhớ ra…

Trong chiếc xe ngựa giữa trời tuyết bay, nàng nhoài nửa người ra ngoài, tóc bay trong gió: "Minh nguyệt chứng giám! Ba mươi dặm hồng trang!"

Gió lướt qua biển hoa, thổi lên tầng tầng lớp lớp sóng đỏ.

Hồi ức đột ngột dừng lại, đầu ngón tay của Tiêu Minh Chiêu cắm sâu vào lòng bàn tay. Thì ra câu nói đùa năm đó, hắn lại thật sự khắc ghi trong lòng.

"Công chúa?" Thục Cẩm dừng lại bên cạnh nàng, khẽ gọi.

Tiêu Minh Chiêu hoàn hồn, phát hiện nước mắt mình đã làm ướt đẫm đoá hoa Sà Nhật Lãng trong tay.

Chữ "Chiêu" màu kim phấn bị nước mắt làm nhoè đi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Những bông hoa này..." Giọng nói nàng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, "Hắn bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"

Thục Cẩm nhìn về bóng hình nơi cuối biển hoa, dịu dàng nói: “Tháng đầu tiên đến Phượng Minh Cốc, chủ thượng đã ra lệnh cho người đi tìm hạt giống thánh hoa của tộc Mục Mông.” Nàng ấy cúi người, ngắt một đoá Sà Nhật Lãng đưa đến trước mặt Tiêu Minh Chiêu.

Giọt sương lăn từ trên cánh hoa xuống, Tiêu Minh Chiêu nhìn rõ nét chữ vàng đã khắc sâu vào mạch hoa.

Giọng nói Thục Cẩm nhẹ tựa tiếng thở dài: “Vu y của tộc Mục Mông nói, khắc chữ vào hạt, tương tư có thể vượt qua. Chủ thượng đã khắc hỏng bảy con dao bạc, mới khắc xong chín trăm chín mươi chín hạt giống này.”

Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhớ đến nét chữ trên phong thư tuyệt mệnh ấy—

"Nguyện thê tử của ta Chiêu Chiêu, quãng đời còn lại thuận lợi bình an."

Thì ra ba mươi dặm hồng trang hắn dành cho nàng, là chín trăm chín mươi chín tiếng "Chiêu Chiêu" không thể nói thành lời.

Ba mươi dặm biển hoa trải dài rực rỡ như lửa, và ở chính giữa biển hoa phía trước con đường nhỏ, có một khoảng đất trống rộng rãi.

Một chiếc hỷ trướng màu đỏ son lặng lẽ đứng đó, rèm lụa nhẹ nhàng bay trong gió, lấp lánh ánh sáng tinh tế dưới ánh nắng mặt trời.

Tiêu Minh Chiêu cưỡi ngựa xuyên qua biển hoa, bỗng nhiên nhìn thấy trước hỷ trướng có một bóng hình màu trắng đang đứng—Thẩm Nghiên Chi ngọc quan búi nửa tóc, bộ thâm y màu trắng tinh bị gió thổi hơi phồng lên, túi thơm treo bên hông có tua rua cùng màu với hoa Sà Nhật Lãng, đang nhẹ nhàng lay động.

Thục Cẩm từ xa trông thấy, khoé miệng ẩn chứa ý cười, khẽ nói: "Công chúa, thuộc hạ về cốc chuẩn bị rượu mừng trước." Nói xong, nàng ấy dứt khoát quay đầu ngựa, tiếng vó ngựa dần xa.

Tiêu Minh Chiêu ngơ ngẩn nhìn về phía trước, dây cương trong tay vô thức siết lại. Con ngựa thong thả tiến lên, giẫm lên muôn vàn cánh hoa rơi, cuối cùng cũng đến trước hỷ trướng.

Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau, ngỡ như đã cách một đời.

Nước mắt Tiêu Minh Chiêu đột nhiên rơi xuống, nàng lấy từ trong lòng ra tờ hôn thư đã ố vàng, đầu ngón tay hơi run: "...Có còn tính không?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi sâu thẳm, vươn tay vững vàng đỡ lấy eo nàng, đón nàng xuống ngựa.

Lòng bàn tay hắn ấm áp, đôi mắt kiên định, giọng nói trầm thấp mà chắc chắn: "Lẽ dĩ nhiên."

Nàng không thể kìm lòng được nữa, lao vào lòng ngực hắn, nước mắt thấm đẫm vạt áo của hắn.

Thẩm Nghiên Chi siết chặt vòng tay, ôm ghì lấy nàng, cằm nhẹ nhàng tựa l*n đ*nh đầu nàng.

Nàng ôm chặt vòng eo Thẩm Nghiên Chi, ngẩng mặt lên lườm hắn: "Nếu đã còn tính, vậy sao chàng còn viết thư cho hoàng huynh, nói muốn dời hôn kỳ?"

Thẩm Nghiên Chi khẽ bật cười một tiếng, bỗng nhiên bế bổng nàng lên, sải bước tiến về phía hỷ sàng giữa hỷ trướng.

Màn sa đỏ bị gió thổi lay động, hắn cúi người nhẹ nhàng đặt nàng lên giường trải đầy chăn gấm, sau đó nghiêng người xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ: "Viết thư là thật."

Ngón tay hắn thành thục cởi tháo đai lưng của nàng, áo ngoài trượt xuống, để lộ lớp trung y màu đỏ thêu chỉ vàng bên trong.

Đôi môi ấm nóng di chuyển dọc theo đường cổ của nàng, giọng nói trầm thấp: "Nhưng không phải dời lại..."

Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên ôm lấy mặt hắn, cắt ngang: "Vậy là?"

"Là dời lên sớm hơn." Ánh mắt hắn sâu thẳm, đầu ngón tay lướt qua gò má ửng hồng của nàng, "Ngày này đã đợi quá lâu, nửa năm quả thực khó chịu đựng."

"Nhưng mà..." Hơi thở nàng có chút rối loạn, "Tam thư lục lễ, hỷ phục của hồi môn..."

"Đã chuẩn bị xong từ lâu." Hắn ngắt lời nàng, lấy ra một chiếc phượng quan đính đầy minh châu từ bên gối, "Từ ngày nàng rời khỏi Đông Lăng, ta đã bắt đầu chuẩn bị."

Hốc mắt Tiêu Minh Chiêu nóng lên, còn chưa kịp mở lời đã bị hắn hôn lần nữa. Nàng vòng tay qua cổ hắn, chủ động khiến nụ hôn thêm sâu, đầu ngón tay luồn vào mái tóc lơi lỏng của hắn.

Ánh dương mai chiếu rọi bóng hình quấn quýt bên trong trướng.

Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi nhẹ nhàng miết theo mi mắt của Tiêu Minh Chiêu, giọng nói khàn khàn: "Chiêu Chiêu… Được không?"

Gò má Tiêu Minh Chiêu đỏ bừng, nhưng vẫn kiên định gật đầu, ngón tay siết chặt vạt áo nửa mở của hắn.

Hắn cúi người, nụ hôn rơi trên hàng mi khẽ run của nàng: "Nếu thấy không thoải mái, hãy nói cho ta." Lòng bàn tay ấm nóng lướt qua bờ vai đang căng cứng của nàng, "Ta sẽ dừng lại bất cứ lúc nào."

Y phục dần rơi, tựa những cánh hoa tàn phai.

Động tác của Thẩm Nghiên Chi vô cùng dịu dàng, mỗi một cái chạm đều mang theo sự trân quý. Khi cơn đau ập đến, Tiêu Minh Chiêu bỗng rên nhẹ một tiếng, móng tay c*m v** lưng hắn, đôi môi dưới đang cắn chặt bị hắn dùng nụ hôn hoá giải: "Đừng cố chịu đựng..." Hắn ngậm lấy d** tai nàng thì thầm, "Đau thì cứ cắn ta."

Cách đó ba mươi dặm, hoa Sà Nhật Lãng bỗng không gió mà lay, biển hoa xào xạc quyện tiếng th* d*c triền miên vào hương thơm nồng nàn.

Thẩm Nghiên Chi hôn tan cả những tiếng nức nở vụn vỡ giữa đôi môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vẫn luôn che chở sau eo nàng, tựa như đối đãi với món lưu ly dễ vỡ.

Khi Tiêu Minh Chiêu co người run rẩy trong lòng hắn, hắn vẫn tỉ mỉ hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của nàng: "Đã ổn chưa?" Sau khi nhận được cái gật đầu đáp lại, hắn mới ôm trọn người vào lòng.

Ngoài trướng, ánh nắng chan hoà, giữa biển hoa, bóng hai người tựa vào nhau in trên màn sa đỏ, tựa như một bức tranh song hỷ tả ý.

Bình Luận (0)
Comment