Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 114

Tại hoàng cung Đông Lăng, trong điện Chiêu Dương.

Tiêu Minh Chiêu tức giận đùng đùng xông vào tẩm điện của mình, ném mạnh chiếc gối mềm lên giường.

"Công chúa!" Một giọng nói trong trẻo từ ngoài điện truyền vào, ngay sau đó, một nha đầu búi tóc hai bên xách váy chạy vào, đôi mắt sáng lấp lánh, "Người thật sự đã về rồi!"

Tiêu Minh Chiêu sững người, lập tức nhận ra đây là A Nghiêu, nha hoàn thân cận hầu hạ mình từ nhỏ, sắc mặt dịu đi một chút: "A Nghiêu, ta về rồi."

Hốc mắt A Nghiêu đỏ lên, lao tới ôm chầm lấy nàng: "Công chúa ở Bắc Cảnh có tốt không ạ? Nô tỳ ngày ngày mong người trở về!"

Tiêu Minh Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng ấy, cười nói: "Mọi thứ đều tốt, ngươi không cần lo lắng."

A Nghiêu lau khoé mắt, lại tò mò hỏi: "Sao công chúa đột nhiên về cung vậy ạ? Có phải về để chuẩn bị thành thân không? Nô tỳ nghe cung nhân nói, người và Thẩm đại nhân nửa năm sau sẽ đại hôn…"

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Minh Chiêu lập tức sa sầm mặt mày: "Đừng nhắc nữa! Hôn kỳ bị dời lại hai năm rồi!"

"A?" A Nghiêu mở to mắt, "Tại sao ạ? Thật đáng tiếc quá... Dù sao, gả cho Thẩm đại nhân là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của công chúa mà!"

Tiêu Minh Chiêu ngẩn ra: "Ta... Từ nhỏ đã muốn gả cho hắn?"

A Nghiêu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy ạ! Công chúa năm mười bốn tuổi lần đầu tiên gặp Thẩm đại nhân ở Thái học phủ, về đến nơi liền la rằng đời này không phải hắn thì không gả!"

Ánh mắt Tiêu Minh Chiêu sáng lên, lập tức kéo A Nghiêu ngồi xuống bên bàn: "Mau lên! Ngươi hầu hạ bên cạnh ta bao nhiêu năm nay, chắc chắn biết không ít chuyện, mau kể cho ta nghe đi!"

A Nghiêu che miệng cười, bẻ ngón tay đếm: "Trước kia công chúa rất thích quấn lấy Thẩm đại nhân, không phải trộm giấu tấu chương của người ta thì cũng là cố ý gây rối lúc người ta giảng học. Có một lần, người còn tưới quá nhiều nước cho chậu lan người ta trồng, suýt nữa làm nó úng chết, kết quả Thẩm đại nhân chẳng những không tức giận, mà còn tự tay dạy người cách trồng hoa..."

Tiêu Minh Chiêu nghe đến say sưa, chống cằm cười nói: "Thì ra trước đây ta vô lý ngang ngược như vậy à?"

"Thẩm đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn rất cưng chiều người!" A Nghiêu nói rồi, sắc mặt bỗng nhiên tối lại, "...Cho đến trận cung biến năm năm trước."

Nụ cười của Tiêu Minh Chiêu hơi cứng lại: "Lúc cung biến... Hắn đã sao?"

Giọng nói của A Nghiêu nhỏ dần: "Nô tỳ chỉ biết đêm đó mưa rất lớn, Thẩm đại nhân vì cứu Bệ hạ mà đỡ một kiếm, tâm mạch bị tổn thương, thiếu chút nữa... Đã không qua khỏi." Nàng ấy siết chặt tay áo, "Sau khi tỉnh lại, ngài ấy bắt đầu xa lánh công chúa, bệnh tim cũng mắc phải từ lúc đó, thường xuyên ho ra máu... Nhưng người vẫn không từ bỏ, ngày ngày chạy đến phủ ngài ấy, thậm chí còn trèo tường vào tìm."

Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu khẽ run lên: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." A Nghiêu nhỏ giọng nói, "Thác Bạt công chúa và thế tử đến thăm, mang theo thuốc có thể làm thuyên giảm bệnh tình của Thẩm đại nhân, đại nhân dùng xong đã đỡ hơn rất nhiều, rồi mấy ngày sau người liền quyết định theo họ đến Bắc Cảnh... Chuyện sau này, nô tỳ không rõ nữa."

Trong điện, nhất thời tĩnh lặng.

Tiêu Minh Chiêu rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay, nơi ấy dường như vẫn còn vương lại hơi ấm khi nàng chạm vào lúc giúp hắn buộc túi thơm mấy ngày trước.

Hoá ra... Giữa hai người bọn họ, lại cách ngăn bởi biết bao sinh tử và năm tháng.

Tiêu Minh Chiêu vẫn còn đang chìm đắm trong những chuyện xưa cũ mà A Nghiêu kể, ngoài điện bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

"Công chúa! Không hay rồi!" Quản sự phủ đệ Bạch Khấu hoang mang hốt hoảng xông vào, trên trán còn vương mồ hôi, "Bệ hạ, Bệ hạ... Đã hạ lệnh cho người dỡ phủ Thủ phụ rồi!"

"Cái gì?!" Tiêu Minh Chiêu bật phắt dậy, đôi mắt hạnh mở trừng trừng, "Dỡ đi là có ý gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Bạch Khấu thở hổn hển một hơi, vội vàng giải thích: "Nô tài vừa nghe các cung nhân bàn tán, nói là từ sau khi Thẩm đại nhân đến Bắc Cảnh, Bệ hạ vẫn luôn giữ lại quan chức và phủ đệ cho ngài ấy, năm nay còn đích thân đi mời người về phục chức, nhưng Thẩm đại nhân vẫn không chịu hồi triều. Bệ hạ vốn nói sẽ đợi thêm hai năm nữa, nhưng hôm nay không biết thế nào lại đột nhiên nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh dỡ phủ Thủ phụ, còn nói... Còn nói..."

"Còn nói gì nữa?!" Tiêu Minh Chiêu sốt ruột, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Khấu.

Bạch Khấu nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Còn nói rằng người đã không về thì vị trí này cũng không cần giữ lại nữa, đổi người khác làm Thủ phụ..."

Trong đầu Tiêu Minh Chiêu "ong" lên một tiếng, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Hoàng huynh cố ý làm vậy!

Hắn ta rõ ràng biết nàng vừa mới về cung, rõ ràng biết nàng đang nóng lòng muốn gặp Thẩm Nghiên Chi, vậy mà lại cố tình chọn lúc này để dỡ phủ đệ của hắn, còn doạ sẽ đổi người khác?!

Nàng hít một hơi thật sâu, quay người xông ra ngoài, ngay cả áo choàng cũng không kịp khoác. A Nghiêu và Bạch Khấu vội vàng đuổi theo sau: "Công chúa! Người đi đâu vậy?!"

"Đi tìm hoàng huynh!" Tiêu Minh Chiêu không hề quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập tức giận, "Hắn ta dám dỡ phủ của Thẩm Nghiên Chi, ta sẽ dám dỡ Ngự thư phòng của hắn!"

Tiêu Minh Chiêu chạy một mạch đến Ngự thư phòng, lại phát hiện cửa điện đóng chặt, chỉ có hai thị vệ nghiêm nghị đứng bên ngoài.

"Bệ hạ đâu?" Nàng cất giọng truy hỏi.

Thị vệ chắp tay hành lễ: "Bẩm công chúa, Bệ hạ vừa mới dẫn người đến phủ Thủ phụ rồi ạ, nói muốn đích thân giám sát việc dỡ nhà."

"Cái gì? Đã đang dỡ rồi ư?!" Tim nàng thót lên một cái, quay người chạy ra ngoài cung.

Nàng chạy nhanh qua con phố dài, từ xa đã trông thấy bên ngoài phủ Thủ phụ vây kín thợ thuyền và cung nhân.

Có người khiêng những xà gỗ và gạch ngói đã được dỡ xuống đi ra ngoài, trong lòng nàng thắt lại, vội rảo bước xông tới.

Cửa phủ mở toang, trong sân bụi bay mù mịt. Tiêu Minh Dục chắp tay sau lưng đứng đó, gương mặt trầm xuống ra lệnh: "Dỡ sạch sẽ vào, gạch ngói đều vận đi tu sửa tường thành, bức tường này, gian phòng kia, dỡ hết cho trẫm!"

"Hoàng huynh!" Tiêu Minh Chiêu xông đến trước mặt hắn ta, hơi thở có chút rối loạn, "Huynh có ý gì?!"

Tiêu Minh Dục liếc nàng một cái, giọng điệu nhàn nhạt: "Dỡ một căn nhà bỏ trống thôi, lẽ nào còn cần muội đồng ý?"

"Huynh rõ ràng biết…"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng "ẦM" vang trời, một bức tường cao trong phủ đổ sập xuống- đó là thư phòng trước kia của Thẩm Nghiên Chi. Giữa làn bụi bay mù mịt, mấy chiếc hộp gỗ từ trong đống đổ nát lăn ra, nắp hộp bật mở, để lộ những bức thư đã ố vàng và những cuộn tranh chữ bên trong.

Tiêu Minh Chiêu mắt tinh, nhận ra những vật quen thuộc đến lạ kỳ ấy, vội vàng hét lên: "Dừng lại! Tất cả dừng lại!"

Các thợ thuyền nhìn nhau, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Hoàng đế. Tiêu Minh Dục giơ tay lên, mọi người lập tức lùi sang một bên.

Tiêu Minh Chiêu quỳ xuống giữa những chiếc hộp gỗ vương vãi, đầu ngón tay run rẩy mở bức họa đầu tiên…

Hải Đường Phác Điệp Đồ

Trong tranh, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi xách vạt váy màu xanh nhạt, đang nhón chân để bắt con bướm hồng đang run rẩy trên cành. Nơi góc bức họa có đề mấy chữ nhỏ thanh tú:

"Điệp tựa hải đường, Chiêu tựa lòng ngô." — Hạ, năm Vĩnh Nguyên thứ hai mươi hai

Ký ức như thuỷ triều ùa về…

Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi nhón chân với lấy đoá hải đường cao nhất trên cành, vạt váy màu xanh nhạt lướt qua vết mưa chưa khô trên phiến đá xanh. "Nghiên Chi ca ca, đỡ muội!" Thiếu nữ tung người nhảy lên, vừa vặn rơi vào lòng hắn.

Cánh hoa bay lả tả như tuyết, vương đầy trên người nàng.

Giọt lệ "lách tách" rơi xuống giấy Tuyên, nàng hoảng hốt dùng tay áo thấm đi, lại vội vàng mở bức họa thứ hai…

Cập Kê Lễ Đồ

Trên tranh, thiếu nữ trong trang phục lộng lẫy đội kim phượng quan kết tua, giữa chân mày là một nốt chu sa đỏ rực như lửa. Nét chữ đề tựa mạnh mẽ xuyên qua mặt giấy:

"Chiêu Chiêu nhà ta, nghi thất nghi gia." — Xuân, năm Vĩnh Hoà nguyên niên

Bức họa thứ ba lăn ra…

Tuý Ngoạ Hải Đường Đồ

Trên giấy Tuyên, thiếu nữ áo a bán giải say ngủ giữa muôn hoa, khoé môi còn vương nụ cười ngây ngô. Dòng đề tựa với nét mực đầm đìa đâm vào mắt nàng:

"Chiêu Chiêu say rượu, hải đường thất sắc." Đêm sinh thần mười bảy tuổi của Chiêu Chiêu, năm Vĩnh Hoà thứ hai.

Ký ức ào ạt vỡ oà.

Dưới gốc hải đường ở thiên điện, đôi môi mang theo men say của hắn day miết qua khoé môi nàng. "Thẩm Nghiên Chi ngươi... Ưm..." Lời còn chưa dứt đã bị nuốt chửng trong nhịp thở quấn quýt, cả cây hoa rực rỡ rung động, cánh hoa rơi lả tả như mưa.

"Đồ khốn..." Nàng cười trong nước mắt mắng, rồi lại run rẩy đưa tay về phía bức hoạ thứ tư…

Huyền Nhai Lặc Mã Đồ

Châu sa phác họa ra một cảnh tượng kinh tâm động phách: Thiếu nữ áo đỏ bên vách núi ghìm cương ngựa, vó trước của con tuấn mã đã đạp vào khoảng không. Dòng đề tựa loang lổ tựa như nhuốm máu:

"Hối muộn nửa bước, hiểm mất người thương." Kinh Trập, năm Vĩnh Hoà thứ ba

Mảnh ký ức vụn vỡ sắc nhọn đâm vào tim.

Nàng xông vào thư phòng của hắn, thấy hắn dùng giấy Tuyên đè lên tranh chữ, nàng hỏi hắn đang làm gì, hắn trả lời nàng rằng, đang nghiên cứu chiêu thức bộ tự của Bùi Diễm.

Kẻ lừa gạt...

Trên Đoạn Hồn Nhai, ánh đao của Vũ Văn Liệt loé lên, nửa người nàng đã treo lơ lửng trên vực sâu vạn trượng. "Lần này... Ta không đến muộn." Bàn tay nhuốm máu của Thẩm Nghiên Chi siết chặt lấy xương cổ tay nàng, trong khoảnh khắc kéo nàng về lại vòng tay, nàng nghe thấy tiếng nức nở vỡ vụn từ lồng ngực hắn.

Nước mắt làm nhoà đi tầm mắt, nàng điên cuồng bới tung những chiếc hộp gỗ khác. Hộp đổ nghiêng, đồ vật bên trong rơi vãi ra, tất cả đều là những bức thư.

Nàng quỳ giữa đống hỗn độn ngổn ngang, đầu ngón tay run rẩy nhặt lên từng bức thư đã ố vàng.

Mỗi một phong, đều là bút tích của Thẩm Nghiên Chi.

Mỗi một phong, dưới chữ ký đều là "Thần, Thẩm Nghiên Chi, tuyệt bút".

[Tháng Chạp, mùng bảy, năm Vĩnh Hoà thứ hai, thần thỉnh Bệ hạ đừng vì thần mà giảm thực ấp của công chúa.]

[Tháng Giêng, mùng sáu, năm Vĩnh Hoà thứ ba, công chúa thích đồ ngọt, Ngự Thiện phòng vừa có công thức mứt mới, xin đính kèm sau tấu chương.]

「Tháng Hai, mùng tám, năm Vĩnh Hoà thứ ba, thần chết không đáng tiếc, chỉ lo công chúa ban đêm kinh sợ...」

Bức thư cuối cùng, rành rành viết:

「Tháng Ba, ngày hai mươi bảy, năm Vĩnh Hoà thứ ba, nguyện thê tử của ta Chiêu Chiêu, quãng đời còn lại thuận lợi bình an.」

"Thê tử...?" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt chực trào trong hốc mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Tiêu Minh Dục, "Hắn có ý gì đây?!"

Tiêu Minh Dục ngồi xổm xuống, nhặt lên một tờ giấy lụa đã ố vàng từ trong đống đổ nát, đưa vào tay nàng.

Đó là một tờ hôn thư.

「Năm Vĩnh Nguyên thứ hai mươi ba, thần Thẩm Nghiên Chi, nguyện hỏi cưới nữ tử Tiêu thị Minh Chiêu làm vợ, đời này không thay lòng.」

Nước mắt của nàng "lách tách" rơi xuống chữ "hỏi", nét mực nhoè đi.

"Năm đó xảy ra cung biến, huynh mới mười lăm tuổi." Tiêu Minh Dục khẽ nói…

"Ba tháng trước khi cung biến, huynh chạy đến Ngự thư phòng, nói rằng muốn gả cho hắn vào ngày lễ cập kê."

Dòng suy nghĩ của Tiêu Minh Chiêu ùa về…

Trong thư phòng của phủ Thủ phụ, thiếu nữ nằm ở đối diện thư án, "Nếu sau này trước lễ cập kê ta xin hoàng huynh ban hôn..." Đầu ngón tay thiếu nữ chọc vào tấu chương hắn đang phê duyệt, "Thẩm Thái phó có chịu hay không?" Khi ấy, Thẩm Nghiên Chi rũ mi giấu đi sự rung động, chỉ đáp một câu: "Công chúa thận ngôn."

Đầu ngón tay Tiêu Minh Dục chỉ lên ngày tháng trên hôn thư, "Ngày thứ hai trẫm liền triệu hắn vào cung, hắn quỳ dưới thềm, tự tay viết tờ hôn thư này."

Tiêu Minh Chiêu siết chặt hôn thư, đốt ngón tay trắng bệch.

"Nhưng ba tháng sau..." Tiêu Minh Dục than thở, "Cung biến đã xảy ra."

Nàng bỗng nhớ ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Vậy những lá thư này..."

"Mỗi một bức đều là do hắn viết lúc nghĩ rằng mình sắp chết." Tiêu Minh Dục nhặt những bức thư rơi vãi trên đất, "Từ năm Vĩnh Nguyên thứ hai mươi ba đến năm Vĩnh Hoà thứ ba, trọn vẹn ba năm, mỗi lần độc Khiên Cơ Dẫn phát tác, hắn đều sẽ viết một phong tuyệt bút."

Nước mắt của Tiêu Minh Chiêu không thể kìm lại được nữa.

Hoá ra trong những ngày đêm nàng không hề hay biết, hắn đã sớm xem nàng là thê tử.

Hoá ra trong những năm tháng nàng theo đuổi hắn, hắn đã sớm ở nơi bờ vực sinh tử, hết lần này đến lần khác viết xuống nỗi nhung nhớ lo lắng dành cho nàng.

Tiêu Minh Dục nhẹ nhàng đè lên bàn tay đang run rẩy của nàng: "Chiêu Chiêu, nếu như không có trận cung biến đó..."

"Hắn đã sớm là phò mã của ta." Nàng nức nở đáp lời, áp chặt hôn thư vào lồng ngực.

Gió cuốn bay những bức thư rơi vãi, Tiêu Minh Chiêu nắm chặt hôn thư cùng những "lá thư tuyệt mệnh" ấy trong tay, đột nhiên đứng bật dậy.

"Chiêu Chiêu?" Tiêu Minh Dục đang định cản nàng lại, lại thấy nàng đã xách váy xông ra ngoài, tay áo màu đỏ lựu tung bay như cánh bướm.

Nàng chạy một mạch đến ngoài cửa phủ, lật người nhảy lên con tuấn mã do thị vệ dắt tới, giật mạnh dây cương, ngựa hí vang giơ cao vó trước.

"Huynh muốn dỡ thì cứ dỡ…" Nàng quay đầu lại, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng giọng nói lại trong trẻo, "Nhưng căn nhà này phải giữ lại cho ta! Không ai được phép dọn vào ở, đây là phủ đệ của phu quân tương lai của ta!"

Tiêu Minh Dục chắp tay đứng trên thềm, đáy mắt dâng lên ý cười, nhưng lại cố tình sa sầm mặt: "Nếu trẫm vẫn muốn ban cho người khác thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ dỡ Ngự thư phòng của huynh!" Nàng giơ roi ngựa chỉ một cái, vó ngựa ngay tại chỗ chỗ đạp lên bụi đất bay mù mịt, rồi lập tức quay đầu, phi nước đại về phía cổng thành.

"Công chúa! Người vừa mới trở về! Lại muốn đi đâu vậy ạ?" A Nghiêu đuổi theo ra khỏi cửa phủ, sốt ruột dậm chân.

Từ phía xa vọng lại câu trả lời mang theo ý cười của Tiêu Minh Chiêu…

"Đi đón phò mã!"

Bóng dáng nàng dần xa, cuối cùng Tiêu Minh Dục cũng bật cười khe khẽ.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía những người thợ vừa mới xô đổ bức tường thư phòng, tay áo phất một cái: "Đi lĩnh thưởng đi."

Bình Luận (0)
Comment