Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 113

Ngọn gió tháng ba tháng tư lướt qua đồng cỏ, cuốn theo mấy cánh hoa đào chớm nở lên lưỡi kiếm.

Thẩm Nghiên Chi trở tay múa một đường kiếm hoa, trong ánh kiếm trắng như tuyết đột nhiên lóe lên đôi mắt sáng long lanh của Tiêu Minh Chiêu lúc nàng đút cháo cho hắn buổi sáng.

"Chủ thượng cẩn thận…"

Thanh Phong vội lùi lại ba bước, thanh trọng kiếm bằng sắt đen suýt chút nữa đã sượt qua góc áo của Thẩm Nghiên Chi. Vỏ kiếm mà Trảm Uyên đang ôm "cộp" một tiếng rơi xuống mu bàn chân, hắn ta và Thục Khách đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

"Chủ thượng thất thần lần thứ ba mươi bảy." Thục Khách bẻ ngón tay khắc một vệt lên thân cây, "Thanh Phong, nếu ngươi chết ở đây, tiền tử tuất nhớ chia cho ta một nửa."

Mũi kiếm của Thẩm Nghiên Chi điểm xuống đất, một cánh hoa theo sống kiếm trượt xuống. Hắn nhớ lại trước đây Tiêu Minh Chiêu luôn thất thần lúc luyện bắn cung, mũi tên sượt qua bia nhưng vẫn có thể cười như mèo ăn vụng. Khóe môi vừa nhếch lên được một nửa, bỗng thấy Thanh Phong quỳ sụp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết!"

“Đứng dậy.” Vỏ kiếm khẽ gõ lên bả vai Thanh Phong, khi Thẩm Nghiên Chi xoay người lại, vạt áo quét qua những ngọn cỏ đẫm sương, “Tiếp tục.”

Trảm Uyên đột nhiên ho khan dữ dội, Thục Khách một tay khoác lấy cổ hắn ta: "Chủ thượng người xem, tay Thanh Phong run đến mức kiếm cũng không cầm nổi…" Lời còn chưa dứt, thanh trọng kiếm của Thanh Phong "loảng xoảng" rơi xuống mu bàn chân mình.

Thẩm Nghiên Chi dừng bước, phía xa truyền đến bóng dáng màu đỏ kia, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát lạc điệu.

"Ngày mai hãy luyện tiếp."

Ba người nhìn bóng lưng chủ thượng đi về phía rừng đào, Thanh Phong đột nhiên phát hiện vỏ kiếm của mình đã nứt một đường.

Trảm Uyên u ám nói: "Một kiếm vừa rồi của chủ thượng, vốn dĩ đã có thể chém ngươi cả người lẫn kiếm thành hai nửa rồi."

Hoa đào bay lả tả, Thanh Phong, Trảm Uyên, Thục Khách nhanh chóng lướt ra sau gốc cây cổ thụ, ăn ý giấu mình.

Tiêu Minh Chiêu mặc một chiếc váy màu đỏ lựu, trong tay bưng một hộp gỗ chạm hoa, bước chân nhẹ nhàng đi tới.

“Thẩm đại nhân… Ấy?” Nàng nhìn quanh bốn phía, ngờ vực chau mày: "Mấy người bọn họ đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng còn ở đây mà..."

Thẩm Nghiên Chi tra kiếm vào vỏ, sắc mặt thản nhiên: "Cùng ta luyện kiếm xong, đã đi nghỉ rồi."

Ánh mắt hắn rơi trên chiếc hộp gỗ trong tay nàng, giọng nói hơi dịu đi: "Công chúa tìm ta có việc gì sao?"

Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu vô thức xoa lên mặt hộp, vành tai hơi đỏ, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần: "Chỉ là... Chuyện hôm đó..." Nàng ngừng một chút, có phần bực bội cắn môi, "Là bản cung không đúng, bản cung cho ngươi...."

Nàng càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát đưa chiếc hộp ra trước mặt hắn: "Quà xin lỗi!"

Thẩm Nghiên Chi hơi sững người, đáy mắt loé lên một tia xúc động.

Hắn đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng mở khóa hộp.

Trong hộp có một chiếc túi thơm tinh xảo, mặt sa tanh trắng như tuyết thêu trúc xanh, hai đầu trên dưới được đính những dải lụa dài màu tuyết thanh, ở giữa được thắt bằng một chiếc kết đồng tâm do chính tay nàng thắt.

Đầu ngón tay hắn khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn nàng.

Tiêu Minh Chiêu bị hắn nhìn đến tim đập nhanh hơn, cố ra vẻ ngang ngược: "Sao? Không thích à?"

Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng, giọng nói hơi khàn: "Công chúa tự tay làm sao?"

"Đương nhiên!" Nàng hất cằm, nhưng vành tai lại đỏ bừng, "Bản công chúa đã thức mấy đêm liền đó!"

Hắn rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường vân trúc trên túi thơm, đáy mắt cảm xúc cuộn trào.

Hồi lâu sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "...Đa tạ."

Tiêu Minh Chiêu lén liếc hắn, thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thần sắc dịu dàng, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, "Đã nhận quà rồi, chuyện này coi như cho qua. Sau này thành thân rồi không được nhắc lại chuyện cũ nữa..." Nói xong nàng xoay người định rời đi.

Chưa đi được hai bước, sau lưng đã truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Quà đã tặng rồi, lại không đeo lên giúp sao?" Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi mang theo vài phần trêu chọc: "Lẽ nào công chúa không biết, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên?"

Nàng đột nhiên quay người lại, mở mắt: “Ngươi…” Gò má phừng lên đỏ bừng. Tên Thẩm Nghiên Chi này, sao lại được đằng chân lân đằng đầu thế? Nàng đường đường công chúa, làm gì có chuyện tự mình đeo túi thơm cho người khác chứ?

“Sao nào?” Thẩm Nghiên Chi nhướng mày, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đã ố vàng, “Không phải là do chính công chúa viết sao?”

Tờ giấy được mở ra, trên đó chính là nét chữ quen thuộc của nàng:

“Không được chết, dưỡng bệnh cho tốt. Đợi ngươi khỏe rồi, tùy ngươi phạt thế nào cũng được.”

Tiêu Minh Chiêu nhất thời nghẹn lời.

Tờ giấy này quả thực là do nàng tự tay viết mấy hôm trước… Nhưng lúc đó làm sao có thể ngờ được hắn sẽ dùng vào việc này!

Thẩm Nghiên Chi cất tờ giấy vào trong lòng, hai tay khẽ giang ra, thong dong nhìn nàng: “Công chúa đã nói lời vàng ngọc, lẽ nào định nuốt lời?”

Ánh nắng xuyên qua cành đào, hắt lên mi mắt hắn những vệt sáng vụn vặt.

Đôi mắt vốn luôn thanh lãnh kia giờ đây lại ẩn chứa ý cười, khiến nàng nhớ đến dòng suối mùa xuân tan băng.

Tiêu Minh Chiêu cắn môi, một tay đoạt lấy túi thơm: “Đeo thì đeo!”

Khi cúi đầu ghé sát lại gần, nàng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của gỗ thông trên vạt áo hắn. Trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm phải đai ngọc, nàng đột nhiên nhận ra hơi thở của hắn khẽ ngưng lại. Ngẩng đầu lên, nàng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn, trái tim lập tức đập hụt một nhịp.

Nàng không khỏi làm nhẹ động tác trên tay, dải lụa màu tuyết thanh quấn quanh eo, tua rua của chiếc kết đồng tâm khẽ lay động theo động tác của nàng.

Ngay trong khoảnh khắc mờ ảo triền miên này…

“Ầm!”

Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cảm thấy sau lưng bị ai đó đẩy mạnh một cái, cả người không tự chủ ngã về phía trước.

Đồng tử hắn co lại, theo bản năng đưa tay bảo vệ gáy Tiêu Minh Chiêu, hai người cứ thế ngã thẳng xuống thảm cỏ mềm mại.

“Ưm!”

Tiêu Minh Chiêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại, cả người Thẩm Nghiên Chi đã đè lên trên nàng.

Một tay hắn đệm ra sau đầu nàng, tay kia chống bên tai nàng, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lồng ngực hắn, và cả hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập kia.

Yết hầu Thẩm Nghiên Chi chuyển động, giọng nói có phần trầm khàn: “...Có sao không?”

Tiêu Minh Chiêu chớp chớp mắt, gò má đỏ bừng, chỉ có thể lắc đầu.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau một lát, Thẩm Nghiên Chi mới chậm rãi đứng dậy, thuận tay kéo nàng lên. Khi hắn xoay người lại, ánh mắt sắc bén lướt qua phía không xa…

Thanh Phong, Trảm Uyên, Thục Khách đứng thành một hàng, Thục Khách lập tức giơ tay: “Lần này không phải ta!”

Thanh Phong tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Là thuộc hạ.” Ngừng một chút, hắn ta lại bổ sung, “Sáng nay chủ thượng đã nói, hôm nay miễn phạt. Cho dù phạm tội gì.”

Thẩm Nghiên Chi nheo mắt lại, còn chưa kịp cất lời, đã nghe thấy tiếng bước chân “lạch cạch” từ phía sau, Tiêu Minh Chiêu đã che mặt chạy xa, vạt váy màu đỏ lựu lướt qua cỏ xanh, như một con nai nhỏ bị kinh động.

Khi bóng dáng màu đỏ kia biến mất sâu trong rừng đào, Thẩm Nghiên Chi mới quay người rời đi. Khi đi ngang qua Thanh Phong, bước chân hắn không dừng lại, chỉ lạnh nhạt buông một câu:

“Thưởng nửa năm bổng lộc.”

Thanh Phong cúi người hành lễ, khóe môi khẽ nhếch lên. Trảm Uyên và Thục Khách nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài:

“Sớm biết vậy đã để ta đẩy rồi…”

———

Sáng sớm, ánh sáng mờ ảo, Thục Cẩm nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ chạm hoa của Túy Mặc Các, dịu dàng gọi: “Công chúa, đã đến giờ dậy rồi ạ.”

Không có ai trả lời.

Nàng ấy lại gõ vài cái, vẫn là một khoảng lặng.

Hai hàng lông mày Thục Cẩm khẽ chau lại, nàng ấy đẩy cửa bước vào, giường ngủ ngăn nắp, chăn gấm được gấp gọn gàng, rõ ràng là cả đêm không có ai ngủ.

“Công chúa?” Nàng ấy nhìn quanh bốn phía, phấn son trên bàn trang điểm được xếp ngay ngắn, chiếc khăn thêu dở vẫn còn đặt trên khung thêu, trong chén trà bên cửa sổ còn lại nửa chén trà lạnh.

Trái tim Thục Cẩm đập thót một cái, lập tức quay người ra khỏi cửa, bước nhanh đi dọc theo hành lang. Đối diện đụng phải Trảm Uyên đang bưng hộp thức ăn từ phía nhà bếp đi tới, nàng vội vàng chặn lại: “Có thấy công chúa không?”

Trảm Uyên lắc đầu: “Chưa từng.”

Thục Cẩm lại vội vã đi đến đồng cỏ, Mai Lâm Viên, Hạnh Hoa Viên, Hải Đường Viên, thậm chí còn vòng ra sau núi đến bên suối nước nóng tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Minh Chiêu đâu. Đầu ngón tay nàng hơi lạnh đi, xách vạt váy chạy về phía Tư Quang Các.

Lúc này trong Tư Quang Các, Thẩm Nghiên Chi đang cầm bút luyện chữ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, ngay sau đó Thục Cẩm đẩy cửa bước vào, hơi thở có phần rối loạn: “Chủ thượng! Công chúa không thấy đâu nữa!”

Đầu bút khựng lại, mực loang ra một mảng trên giấy. Thẩm Nghiên Chi ngước mắt, đáy mắt loé lên một tia sắc bén: “Phát hiện khi nào?”

“Ngay lúc nãy, khi nô tỳ đến hầu hạ rửa mặt, Túy Mặc Các đã không có ai.” Giọng nói của Thục Cẩm hơi run rẩy, “Đã tìm khắp nơi rồi, nhưng…”

Nàng ấy còn chưa dứt lời, Thẩm Nghiên Chi đã đứng dậy sải bước ra ngoài, Thục Cẩm chạy chậm theo sau. Bước chân hắn như gió, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Trong phòng nàng ấy có gì khác thường không?”

“Không có dấu vết đánh nhau, trang sức, đồ thêu đều còn đó, ngay cả mấy bộ quần áo thường mặc cũng…”

Thẩm Nghiên Chi bước vào Túy Mặc Các, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trong phòng, trâm vàng vòng ngọc trên bàn trang điểm không thiếu một món, chỉ lụa trên khung thêu vẫn giữ nguyên dáng vẻ của ngày hôm qua, ngay cả chiếc lược ngà voi mà nàng yêu thích nhất cũng lặng lẽ nằm trong hộp gấm.

Sắc mặt hắn hơi dịu đi, khóe môi đột nhiên nhếch lên một nụ cười thấu hiểu.

Thục Cẩm thấy thần sắc hắn thay đổi, ngờ vực hỏi: “Chủ thượng?”

Thẩm Nghiên Chi chắp tay sau lưng đứng đó, nhàn nhạt nói: “Thục Cẩm, chuẩn bị bút mực.”

“……Hả?”

"Viết thư cho Bệ hạ." Đầu ngón tay hắn khẽ gõ lên mép bàn, trong đáy mắt gợn lên một tia vui vẻ.

Thục Cẩm sững sờ, không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn làm theo: "Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị ngay."

Thẩm Nghiên Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương ban mai đang vượt qua rặng núi, nhuộm vàng cả Phượng Minh Cốc.

———

Tại hoàng cung Đông Lăng, trong Ngự thư phòng.

Tiêu Minh Dục đang nghiêm chỉnh ngồi sau ngự án, chén trà trong tay lượn lờ hơi nóng. Hắn ta ngước mắt, nhìn muội muội phong trần mệt mỏi trước mặt, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên: "Muội vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem."

Tiêu Minh Chiêu hai tay chống lên án thư, đôi mắt hạnh mở to: "Ta nói, dời hôn kỳ lên sớm hơn! Nửa năm lâu quá rồi, đổi thành ba tháng sau đi!"

"Cạch" một tiếng, Tiêu Minh Dục đặt chén trà xuống, tựa tiếu phi tiếu đánh giá nàng: "Ở bên ngoài hơn hai năm, sao vẫn cứ ngang bướng như vậy?" Hắn ta chậm rãi lắc đầu, "Thân là nữ nhi, ai lại chủ động đòi dời hôn kỳ lên sớm bao giờ?"

Vành tai Tiêu Minh Chiêu hơi đỏ lên, nhưng vẫn lý lẽ đanh thép: "Sớm thành thân thì có sao? Sớm thành thân thì có thể sớm..." Nàng ngừng lại một chút, giọng nói nhỏ đi vài phần, "...Sớm ở bên nhau."

Trong đáy mắt Tiêu Minh Dục loé lên một tia thú vị, cố ý hỏi: "Ồ? Nói vậy là, muội đã thích Thẩm Nghiên Chi rồi?"

"Thẩm đại nhân tuấn lãng, còn biết cầm kỳ thư họa, tính tình lại tốt, người còn thông minh..." Tiêu Minh Chiêu bẻ ngón tay đếm, càng nói càng hăng hái, "Gả cho hắn cũng không thiệt!"

Tiêu Minh Dục nhìn bộ dạng này của nàng, bỗng thở dài một tiếng, giả vờ tiếc nuối lắc đầu: "Tiếc thay, muộn rồi."

"Muộn cái gì?"

"Hai ngày trước, trẫm đã nhận được thư của Thẩm Nghiên Chi." Tiêu Minh Dục rút ra một phong thư từ trên án, ung dung mở ra, "Hắn nói, muội vẫn chưa hồi phục trí nhớ, ở cùng hắn e là không quen, cho nên…" Hắn ta ngước mắt lên, nói từng chữ một, "Xin được dời hôn kỳ lại hai năm."

Tiêu Minh Chiêu lập tức cứng đờ cả người, mở to mắt: "...Cái gì?!"

"Trẫm hôm qua vừa mới dùng châu sa phê chữ 'chuẩn' rồi." Tiêu Minh Dục gấp thư lại, thong thả nói, "Sao nào, muội có ý kiến gì à?"

Tiêu Minh Chiêu tức đến dậm chân: "Tiêu Minh Dục!! Huynh phá hỏng chuyện tốt của ta!" Nói xong, nàng quay người chạy ra ngoài, vạt váy màu đỏ lựu lướt qua ngưỡng cửa, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tiêu Minh Dục nhìn theo hướng nàng rời đi, cuối cùng không nhịn được bật cười khe khẽ. Hắn ta rút một phong thư khác từ trong tay áo ra, đầu ngón tay khẽ gõ lên giấy viết thư, tự lẩm bẩm: "Thẩm Nghiên Chi à Thẩm Nghiên Chi, trẫm muốn xem xem, ngươi có thể nhẫn nhịn đến khi nào..."

Bình Luận (0)
Comment