Nơi góc mái hiên, giọt mưa cuối cùng cũng rơi xuống, bắn lên một đóa hoa nước nhỏ li ti trên phiến đá xanh.
Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Minh Chiêu đang say ngủ trên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ theo từng đường nét trên khuôn mặt nàng.
Mặc dù cơn sốt cao đã lui, nhưng lồng ngực vẫn âm ỉ đau nhức, dược hiệu của Hổ Phách Đan phản phệ tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến g*m c*n xương cốt, thế nhưng vào giờ khắc này, hắn lại cảm thấy bình yên vô cùng.
Nàng ngủ rất say, đến nỗi hắn khẽ khàng kéo chăn lại giúp nàng cũng không hề hay biết.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió bỗng lướt qua, ngọn nến chao đảo trong thoáng chốc.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi lạnh đi, đầu ngón tay lặng lẽ nắm lấy thanh đoản đao dưới gối.
“Đại nhân.” Giọng nói của Thanh Phong rất khẽ, từ sau tấm bình phong truyền đến: “Bùi Diễm đã vào cung rồi.”
Đầu ngón tay hắn hơi khựng lại, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm.
Tiêu Minh Chiêu dường như cảm nhận được điều gì, vô thức dụi vào lòng hắn một cái, mơ màng nói mớ: “Thẩm Nghiên Chi… Đừng đi.”
Hắn rũ mắt, ngón tay lướt qua hai hàng lông mày mày đang khẽ chau lại của nàng, thấp giọng đáp: “Thần vẫn ở đây.”
Đợi đến khi hơi thở của nàng ổn định trở lại, hắn mới chậm rãi ngước mắt lên, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo: “Bệ hạ có chỉ dụ gì không?”
Thanh Phong im lặng trong giây lát: “Bệ hạ… Nói rằng, ngài vẫn chưa đòi ban thưởng.”
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện lên trên khoé môi, ngay sau đó, hắn xoay người đến bên giường, cúi đầu đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán nàng, rồi chậm rãi rút người ra, khoác áo đứng dậy.
“Chuẩn bị ngựa.”
Thanh Phong kinh ngạc: “Ngài muốn vào cung ư?”
Thẩm Nghiên Chi thắt chặt đai lưng ngọc bên hông, gương mặt trắng bệch dưới ánh nến trông trầm tĩnh như một khối ngọc lạnh: “Bệ hạ, có lẽ đã nghĩ đến cùng một chuyện với ta rồi.”
Ngoài cửa sổ, mây đen che khuất vầng trăng, gió mưa chực chờ kéo đến.
—-
Dưới hành lang sơn son, Thẩm Nghiên Chi khoác chiếc áo choàng lớn màu trắng tinh, quỳ trước ngự giá, bên hông lại treo chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc vỡ đã được dùng vàng để hàn lại.
Hoàng đế như cười như không nghịch ngợm một cuộn thánh chỉ, liếc nhìn chiếc nhẫn ban chỉ vỡ vụn bên hông hắn, cất cao giọng:
"Thẩm khanh thật sự muốn dùng công lao cứu giá để đổi lấy thứ này sao?"
“Vâng.”
“Không hối hận?”
“Thần, không hối hận.”
——
Lúc Tiêu Minh Chiêu xông vào tẩm điện của Thẩm Nghiên Chi, hắn đang đốt hủy những vật riêng tư.
"Tại sao?" Nàng đá văng chậu than: "Ngươi rõ ràng có thể yêu cầu Hoàng huynh ban hôn cho hai chúng ta cơ mà!"
Ánh lửa hắt lên gương mặt trắng bệch của hắn: “Thần... Không thể.”
"Là không thể hay là không dám?" Nàng vơ lấy chén thuốc trên bàn ném xuống đất: "Thẩm Nghiên Chi, ngươi nhìn vào mắt ta đi..."
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ho khan dữ dội, máu tươi rịn ra từ kẽ tay.
Tiêu Minh Chiêu hoảng hốt chạy đến đỡ, lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
“Chiêu Chiêu…” Giọng hắn khản đặc không thành tiếng: “Ta không sống qua được mùa đông năm nay nữa đâu.”
Tiếng mưa gào thét bên tai.
Lúc này nàng mới phát hiện, trên án thư đang mở ra một tập tấu chương của hắn — "Bùi Diễm và bè đảng lòng dạ khó lường, thực không phải lương duyên, song tình thế hiện tại bức bách, Bệ hạ không thể manh động chọc giận kẻ đứng sau, thần sẽ mau chóng tra rõ chân tướng, cho Bệ hạ một câu trả lời, đến lúc đó, xin Bệ hạ hãy vì công chúa, lựa chọn lương duyên khác."
Lựa chọn lương duyên khác.
“Thẩm Nghiên Chi, ngươi đúng là một tên khốn!”
“Thần đúng là vậy.” Hắn cười nhạt, sau đó nói với nàng: “Cho nên, thưa công chúa, đừng vì một tên khốn mà làm lỡ dở chính mình nữa.”
Bên ngoài, mưa vẫn trút xuống như thác đổ.
Tiêu Minh Chiêu mở toang cánh cửa lớn, hoa phục dù bị mưa bụi làm cho ẩm ướt nhưng vẫn khó che đi vẻ tôn quý.
Hai hàng lông mày lá liễu của nàng khẽ nhíu lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ, nàng quay người lại dặn dò thị tùng phía sau: “Truyền lệnh chuẩn bị xe, đón bản cung hồi cung.” Giọng nói trong trẻo, giữa tiếng mưa lại càng thêm rõ ràng.
Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ đứng bên cạnh, nước mưa trượt dài theo gương mặt kiên nghị của hắn, làm ướt vạt áo.
Nghe thấy lời nàng, hắn khẽ cúi người, chắp tay hành lễ, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Cung tiễn công chúa.”
Tiêu Minh Chiêu sâu kín nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tựa như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời, nàng xoay người bước vào màn mưa.
Thẩm Nghiên Chi khó nhọc đứng thẳng sống lưng, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, cho đến khi bóng hình ấy khuất dạng sau màn mưa.