Vào một đêm cuối xuân, cơn gió đêm mang theo hương hoa tràn vào Kim Loan điện, nhưng lại chẳng thể thổi tan được bầu không khí ngưng trệ khắp gian phòng.
“Sứ đoàn Bắc Cảnh đến—”
Giữa tiếng thông truyền lanh lảnh của thái giám, Thác Bạt Lẫm cùng muội muội là Thác Bạt Di bước vào cửa điện.
Vị hoàng tử trẻ tuổi của Bắc Cảnh khoác một chiếc áo choàng lớn màu mực, thanh trường kiếm bằng sắt huyền treo bên hông vẫn còn nhỏ giọt mưa. Khi hắn ta quỳ một gối xuống, chiếc hộp gỗ mạ vàng dưới ánh đèn phản chiếu ra thứ ánh sáng chói mắt.
"Tâu Bệ hạ, thần nhận được thư của Thẩm Thủ phụ đến đây để trợ lực. Nghịch đảng Đông Lăng đã cấu kết với phản thần Bắc Cảnh từ ba năm trước, thần đã tận tru toàn bộ." Hắn ta ngước mắt nhìn thẳng lên ngai vàng, giọng nói trong trẻo như ngọc vỡ: "Duy chỉ có một người trốn thoát—"
Ngay khoảnh khắc nắp hộp được mở ra, chiếc chén lưu ly trong tay Tiêu Minh Chiêu "choang" một tiếng rơi xuống đất.
Bên trong, rõ ràng là một miếng ngọc bội dính máu, bên cạnh là một cuộn da dê với bức chân dung được phác họa bằng bút chu, chính là cữu cữu của Bùi Diễm, Lưu Túc!
Mấy ngày trước, nàng lại cùng một kẻ lang sói đầy dã tâm như thế cưỡi chung một ngựa!
….
Đêm mưa gõ bên song cửa, trong Ngự thư phòng, ánh nến kéo những chiếc bóng người trở nên kỳ quái.
"Đây là thư từ của Lưu Túc và phản tướng Bắc Cảnh chúng ta." Thác Bạt Lẫm mở cuộn da dê ra, đầu ngón tay lướt qua một hoa văn ẩn ở đâu đó: "Đều dùng sơn mài vàng Tuyết Lang."
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ho dữ dội, chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc vỡ từ trong tay áo trượt ra, “keng” một tiếng va vào án thư… Những đường chỉ vàng lấp đầy chỗ nứt, lại giống hệt với hoa văn trên cuộn giấy!
“Lúc kẻ đó bỏ trốn còn mang theo cả phương thuốc của độc Khiên Cơ.” Thác Bạt Lẫm vừa nói, vừa đột ngột vạch cổ áo Thẩm Nghiên Chi ra, để lộ những đường gân xanh tím chằng chịt như mạng nhện nơi tim hắn: “Chất độc trong người Thủ phụ đại nhân, còn nặng hơn ba năm trước.”
“Độc gì?” Tiêu Minh Chiêu nghe vậy kinh hãi.
"Thác Bạt điện hạ!" Thẩm Nghiên Chi đột ngột ngắt lời.
Hai người bọn họ gần như đồng thời lên tiếng.
Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, ba giọt trà nóng trong chén văng ra, vừa vặn rơi xuống hình thêu đầu sói trên tay áo của Thác Bạt Lẫm.
Tiêu Minh Chiêu lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt cổ tay Thác Bạt Lẫm: "Nói cho rõ! Độc gì?"
Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi run lên gần như không thể nhận ra: “Thác Bạt điện hạ, ngài nói nhiều rồi!”
Thác Bạt Lẫm cảm thấy mình dường như đã lỡ lời, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, không nói thêm nữa.
"Thứ độc này, tên gọi là Khiên Cơ Dẫn.” Thác Bạt Di đứng bên cạnh đã lên tiếng, nàng ấy liếc nhìn Thẩm Nghiên Chi một cái rồi mới từ từ cất lời: “Thủ phụ đại nhân thứ lỗi, ta vốn không muốn nhiều lời."
Thác Bạt Di lại nhìn hai người trước mắt một chút, có lẽ cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục nói: "Sáng nay thấy Thủ phụ đại nhân ho ra máu mà vẫn kiên trì phê chú xong quyển «Sở Từ» cho Chiêu Dương công chúa..." Nàng ấy lấy ra một cuốn sách dính máu từ trong lòng: "Tình ý như vậy, không nên bị chôn vùi."
Giữa những trang sách lật giở, Tiêu Minh Chiêu nhìn thấy bên cạnh mỗi một lời phê chú đều vẽ một đoá hải đường nhỏ — Chính là quyển sách năm đó nàng đã làm mất.
Thác Bạt Di tiếp tục giải thích: "Độc này một khi đã vào tâm mạch, mỗi khi tâm trạng dao động thì sẽ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến g*m c*n trái tim, người bình thường..." Chén trà đột nhiên đổ nhào, tay áo của Thẩm Nghiên Chi vấy một vệt trà màu nâu sẫm.
"Người bình thường sống không qua ba tháng." Thác Bạt Di nhìn thẳng vào gương mặt trong phút chốc đã trắng bệch của Tiêu Minh Chiêu: "Thủ phụ đại nhân dựa vào kim châm dẫn độc, đã gắng gượng được ba năm."
"Có thể giải không?" Tiêu Minh Chiêu nghẹn ngào hỏi.
"Trừ phi tìm được kẻ hạ độc." Thác Bạt Lẫm liếc nhìn Thác Bạt Di một cái, rồi mới lên tiếng nói: "Nếu không Thủ phụ đại nhân... Không qua nổi mùa đông năm nay."
Nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã nhào, Thẩm Nghiên Chi đỡ nàng đứng vững, nàng vùi đầu vào lòng hắn, im lặng hồi lâu.
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên lên tiếng: "Đừng khóc."
Lúc này nàng mới nhận ra, nước mắt của mình đã thấm ướt vạt áo trước ngực hắn.
Vào đêm cung biến ba năm trước, hắn thay Hoàng đế đỡ một nhát kiếm chí mạng, nhưng không một ai biết rằng trên lưỡi kiếm đó đã tẩm kịch độc.
"Tại sao không nói sớm?" Nàng nhận ra giọng nói mình có chút run rẩy.
"Nói rồi..." Hắn th* d*c giải thích: "Chiêu Chiêu sẽ đau lòng."
Phía sau truyền đến một tiếng động, chỉ thấy Hoàng đế một chưởng đập mạnh lên long án: "Để Thẩm khanh chịu khổ nhiều năm! Lăng trì đám nghịch tặc đó cho trẫm!"
"Bệ hạ xin khoan." Thẩm Nghiên Chi với gương mặt trắng bệch đưa lên một bức mật thư: “Gián điệp cung khai, chủ mưu đã lộ diện.”
Tiêu Minh Dục lướt qua trang thư, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Bùi gia?"
"Cữu cữu của Bùi Diễm chính là kẻ năm đó nắm giữ cấm quân… Lưu Túc." Thẩm Nghiên Chi nhỏ giọng ho khan.
Vụ cung biến năm đó, vốn dĩ theo kế hoạch thì tuyệt đối không thể có sơ hở, nhưng Lưu Túc lại lâm trận trở giáo, nhân lúc hỗn loạn ép cung, mặc dù sau đó bộ hạ của ông ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng ông ta lại trốn thoát được, người truy sát đến nơi giao giới giữa Đông Lăng và Bắc Cảnh thì thấy ông ta nhảy xuống vách núi.
Không ngờ rằng, ông ta vẫn chưa chết.
Thế nhưng gia phả của Bùi Diễm, Tiêu Minh Dục cũng đã cho người điều tra kỹ lưỡng, thoạt nhìn không hề có bất cứ quan hệ gì với Lưu Túc.
Không ngờ rằng, lại khó lòng đề phòng đến vậy.