Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 14

Lúc Tiêu Minh Chiêu đá văng cửa lớn của Bùi phủ, Bùi Diễm đang đốt hủy mật hàm.
"Thuốc giải." Mũi kiếm kề sát cổ họng hắn ta.
Đầu ngón tay Bùi Diễm lướt qua lưỡi kiếm, một giọt máu lăn xuống: "Không có thuốc giải." Hắn ta đột nhiên nắm lấy lưỡi kiếm kéo về phía trước, máu tươi men theo thân kiếm chảy dài: "Nhưng nếu công chúa đáp ứng ta một việc, ta có thể cầu xin cữu cữu ta cứu hắn."
"Nói."
"Ta muốn ngươi gả cho ta."
"Si tâm vọng tưởng!" Tiêu Minh Chiêu xoay ngược mũi kiếm, nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo thì nàng lại sững người…
"Chẳng phải người muốn Thẩm Nghiên Chi sống sót sao?" Bùi Diễm đột nhiên áp sát, bàn tay dính máu nắm chặt cổ tay nàng: "Muốn hắn sống, thì ngoan ngoãn nghe lời."
Nàng bị ép sát đến trước án thư, hương đàn mộc hòa cùng mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt. Đôi môi của Bùi Diễm lướt qua vành tai nàng: "Hoàng huynh của người tra ra được chuyện hạ độc ở trường ngựa thì đã sao?" Cánh tay sắt ghì chặt vòng eo đang giãy giụa của nàng: "Thứ ta muốn trước giờ chưa từng là thánh chỉ ban hôn…"
"Thứ ta muốn là người."
Ngay khi tiếng lụa gấm bị xé toạc vang lên, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng xé gió!
"Vút…"
Một mũi tên lông vũ phá cửa sổ bay vào, ghim thẳng vào trái tim Bùi Diễm!
Tiêu Minh Chiêu mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi tay cầm trường cung đứng ở cửa, thân hình thanh lãnh thoạt nhìn càng thêm gầy guộc, chiếc áo bào màu đen khẽ lay động trong gió nhẹ, càng tôn lên bờ vai hẹp cùng vòng eo nhỏ nhắn. Dưới ánh trăng, vóc dáng cao thẳng của hắn như được viền một lớp bạc.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại cuộn trào những cảm xúc phức tạp.
"Thẩm Nghiên Chi! Ngươi!" Tiêu Minh Chiêu hoảng hốt ngồi xuống thăm dò hơi thở của Bùi Diễm.
Một mũi tên lấy mạng.
Nàng ngẩng đầu, nước mắt cuối cùng cũng vỡ đê: "Ngươi làm cái gì vậy?! Hắn ta có thể cứu ngươi!”
Nàng quỳ sụp giữa vũng máu, đầu ngón tay run rẩy: "Ngươi có biết không... Hắn ta có thể là người duy nhất có cách cứu ngươi..."
"Hắn ta không có." Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi trầm thấp mà kiên định, như một thanh gươm sắc bén chém tan sự tuyệt vọng của Tiêu Minh Chiêu.
"Cái gì?"
"Hắn ta không có giải dược, cũng không có cách nào." Thẩm Nghiên Chi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hắn ta đang lừa ngươi, hắn ta chẳng qua chỉ muốn..."
Nghĩ đến ý đồ dơ bẩn của hắn ta, con ngươi của Thẩm Nghiên Chi trở nên đỏ ngầu khác thường.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của nàng, cuối cùng hắn vẫn buông trường cung xuống, lảo đảo bước đến trước mặt nàng.
Hắn quỳ một gối xuống, bàn tay dính máu nâng khuôn mặt nàng lên: "Chiêu Chiêu." Giọng hắn khản đặc đến lợi hại, "Nếu vì ta nàng chà đạp bản thân như vậy, cho dù ta sống cũng sẽ khó chịu hơn cả cái chết."
Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay hắn, nóng đến mức trái tim hắn nhói đau.
"Ta không sợ chết." Ngón tay cái của hắn lau đi giọt lệ trên má nàng: "Ta chỉ sợ, không thể nhìn nàng trưởng thành.”
Gió đêm cuốn theo mùi máu tanh thổi qua, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên túm lấy vạt áo hắn: "Nhưng ta sợ!" Giọng nói nàng nghẹn ngào: "Ta sợ ngươi chết, sợ ngươi giống như mẫu phi... Đột nhiên biến mất..."
Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi ngưng lại.
Ba năm nay, cách giải độc, hắn đã tìm đi tìm lại, nhưng thứ đổi lấy được chỉ là hết lần này đến lần khác hy vọng rồi lại tuyệt vọng, nếu có cách, hắn cần gì phải đến nông nỗi này.
Hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.
Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn trắng gần như trong suốt, chỉ có vết máu bên môi là đỏ rực đến nhức mắt.
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, những ngọn đuốc của cấm vệ quân do Hoàng đế thân chinh đã kéo đến như một dải ngân hà.

Vào đêm hôm đó, tại Thủ phụ phủ, Tiêu Minh Chiêu đang túc trực bên giường của Thẩm Nghiên Chi thì nhận được tin báo từ ám vệ Thanh Phong, ngoài cửa phủ Thủ phụ, có một vị khách không mời mà đến.
Sau khi Tiêu Minh Chiêu nghe được đối phương là ai, bèn nhanh chóng cho người vào.
Thác Bạt Lẫm cầm theo một chiếc hộp gỗ, vội vã chạy tới. Mở ra, bên trong là Băng Long Thảo hiếm có khó tìm nơi núi tuyết Bắc Cảnh.
Tiêu Minh Chiêu lập tức sắp xếp người đi sắc thuốc.
Sau khi uống bát thuốc sắc từ Băng Long Thảo chưa đầy nửa canh giờ, trên đôi môi trắng bệch của Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng ánh lên một tia huyết sắc.
Tiêu Minh Chiêu quỳ bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vầng trán dần ấm lên của hắn, lần đầu tiên trong suốt ba tháng qua mới dám hít một hơi thật sâu.
"Đa tạ Thác Bạt thế tử." Nàng trịnh trọng hành lễ với người thanh niên đang đứng cạnh tấm bình phong, vạt váy trên mặt đất trải ra một gợn sóng rung động.
Thác Bạt Lẫm thu dọn lại hòm thuốc, những đường chỉ bạc thêu ngầm trên tay áo màu đen dưới ánh nến lúc tỏ lúc mờ: "Công chúa không cần đa lễ."
Tiêu Minh Chiêu đang định đứng dậy tiễn khách thì trên giường đột nhiên truyền đến tiếng vải vóc ma sát, nàng cảm thấy tay áo của mình bị ai đó níu lại.
Nàng quay đầu, chỉ thấy bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lấy tay áo rộng của Tiêu Minh Chiêu, gân xanh dưới làn da trắng bệch uốn lượn như một con giao long đang giãy giụa. Thẩm Nghiên Chi đang hôn mê nhíu chặt chân mày, giữa đôi môi khô nứt bật ra mấy tiếng thì thầm: "Chiêu Chiêu... Đừng đi..."
Cả căn phòng lặng ngắt.
Thác Bạt Lẫm thấy vậy bèn lên tiếng: “Công chúa xin dừng bước.” Nói xong liền định rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay người nói: “Thật ra, chất độc đó cũng không phải không còn hy vọng, nhưng mà…”
Tiêu Minh Chiêu nghe vậy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Thác Bạt Lẫm nhìn mấy thị nữ trong phòng, khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Nếu công chúa điện hạ muốn tìm hiểu, ba ngày sau có thể đến tìm huynh muội hai người chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment