Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 15

Ba ngày sau, Tiêu Minh Chiêu đứng trước biệt viện của huynh muội Thác Bạt, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Thác Bạt Lẫm đang lau một thanh chủy thủ sáng loáng lạnh lẽo.
"Công chúa điện hạ?" Thác Bạt Lẫm nhướng mày, cất thanh chủy thủ vào lại trong vỏ.
"Thác Bạt thế tử, bản cung đến đây để thỉnh giáo về cách giải độc." Tiêu Minh Chiêu đoan chính hành lễ, vạt váy không một nếp gấp: “Lần trước nghe thế tử nhắc tới, nguồn gốc của chất độc này từ Bắc Cảnh, liệu cách giải độc có phải cũng cần tìm từ Bắc Cảnh không?”
Thác Bạt Lẫm ra hiệu cho nàng ngồi xuống, giữa làn hơi trà lượn lờ, hắn ta chậm rãi nói: "Băng Long Thảo, ba mươi năm mới nở một lần ở núi tuyết Bắc Cảnh. Cây mà ta mang đến mấy ngày trước đã cho Thủ phụ đại nhân dùng rồi, vẫn cần thêm một cây nữa mới có thể thấy hiệu quả."
"Ba mươi năm?" Chén trà trong tay Tiêu Minh Chiêu run lên, trà nóng văng cả ra đầu ngón tay mà nàng vẫn không hề hay biết.
“Còn có cách nào khác không?”
Thác Bạt Lẫm tiếp tục nói: “Công chúa đừng vội, hãy nghe ta nói hết đã. Sở dĩ Bắc Cảnh phong tỏa tin tức Băng Long Thảo có thể giải được độc Khiên Cơ Dẫn là bởi vì… Cách để Băng Long Thảo nhanh chóng trưởng thành.”
“Cách gì? Có điều gì khó nói sao?” Tiêu Minh Chiêu tha thiết hỏi.
“Nếu dùng máu để nuôi dưỡng… Có thể nhanh chóng trưởng thành trong vòng ba tháng.” Thác Bạt Lẫm đột nhiên hạ thấp giọng: "Nhưng… Cần đến máu xử nữ của nữ tử hoàng thất. Vì danh dự của các nữ tử trong hoàng tộc, Bắc Cảnh đã phong tỏa tin tức này nhiều năm, người ngoài không cách nào tra ra được.”
"Bản cung có thể!" Tiêu Minh Chiêu không chút do dự buột miệng, ngay sau đó lại đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt vô thức liếc nhìn về phía Thác Bạt Di đang cắm hoa.
Cành mai trong tay Thác Bạt Di "rắc" một tiếng gãy đôi. Nàng ấy rũ mắt cười khẽ: "Công chúa đừng trách, không phải ta không muốn giúp, chỉ là..." Vành tai nàng ấy ửng lên một màu hồng nhạt: "Ta đã không còn là thân hoàn bích."
Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng lên: "Bản cung không có ý đó..."
"Khi nào có thể khởi hành?" Nàng vội chuyển chủ đề.
Thác Bạt Di đột nhiên lại gần, cây trâm bộ diêu vàng trên tóc vang lên tiếng leng keng: "Hiếm khi đến được Đông Lăng, ta muốn thưởng ngoạn vài ngày đã."
Đầu ngón tay nàng ấy lướt qua bình mai trên bàn, sau đó bỗng ngước mắt lên: "Chiêu Dương công chúa, nếu điều kiện để Bắc Cảnh đưa ra cây thuốc thứ hai là yêu cầu Thủ phụ đại nhân cưới ta, công chúa có đồng ý không?"
"Cái gì?!"
Chén trà rơi xuống đất vang lên một tiếng "choang", sứ vỡ văng tung tóe.
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên đứng bật người dậy, hai tay trong ống tay áo siết chặt thành quyền.
Nhưng Thác Bạt Di lại xoay người đi vào nội thất, chỉ để lại một câu nói mang theo ý cười: "Đùa thôi mà."
Thác Bạt Lẫm lên tiếng hòa giải bầu không khí: “Tiểu muội thích nói đùa, Chiêu Dương công chúa đừng trách.”
Tiêu Minh Chiêu đáp: “Chuyện này không buồn cười chút nào.” Nói xong, chính nàng lại hối hận, vốn dĩ đến cầu cạnh người ta, đây đâu phải thái độ của kẻ đi cầu xin.
Sau khi lơ đãng trò chuyện với Thác Bạt Lẫm một lúc, trong lòng nàng chỉ một mực nghĩ đến Thẩm Nghiên Chi, mấy ngày nay quả thực hắn đã có chút khởi sắc, nhưng hôm nay vẫn chưa được gặp hắn, lòng nàng nóng như lửa đốt, vội vàng kết thúc câu chuyện, mở miệng nói: “Còn có người đang đợi bản cung, bản cung không tiện ở lại lâu.”
Nói xong, liền rời đi.
————
Tại Thủ phụ phủ.
Tiêu Minh Chiêu bưng một chén canh táo đỏ hoa quế, cẩn thận đẩy cửa phòng của Thẩm Nghiên Chi ra.
Hắn đang tựa người bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng xuyên qua song cửa rọi lên gương mặt trắng bệch của hắn, càng tôn lên ngũ quan đẹp như tranh vẽ.
Kể từ ngày uống Băng Long Thảo, khí sắc của hắn đã dần tốt hơn, thân thể cũng có chút khởi sắc.
Nghe thấy tiếng động, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, có chút hoảng hốt, dường như lại trông thấy bóng hình nàng thiếu nữ mười lăm tuổi, bưng canh hoa quế len lén chạy vào thư phòng của hắn.
Hắn vô tình để lộ một tia cười nơi đáy mắt mà chính mình cũng không hay biết: “Công chúa hôm nay lại tự mình xuống bếp sao?”
Hiếm khi thấy đuôi mắt hắn có ý cười, Tiêu Minh Chiêu có chút ngạc nhiên.
“Không có gì, nhàn rỗi không có việc gì làm nên nấu một bát canh cho ngươi.” Nói xong, nàng lại thăm dò hỏi một câu: “Ngươi có chuyện gì vui à? Hôm nay thoạt nhìn tâm trạng của ngươi không tệ.” Tiêu Minh Chiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, múc một thìa đưa đến môi hắn, “Nếm thử đi.”
“Sao dám làm phiền…”
“Im miệng đi Thẩm Nghiên Chi, ngươi còn nói thêm một câu, ta sẽ giết một người trong phủ của ngươi.” Nói rồi, nàng dí thìa vào môi hắn, chờ đợi.
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt, ngoan ngoãn mở miệng.
Hương thơm ngọt ngào của táo đỏ hòa quyện với vị thanh mát của hoa quế, tan ra nơi đầu lưỡi và khóe môi, thấm vào tận tâm can.
Canh hoa quế do Chiêu Chiêu làm, quả là mỹ vị nhân gian.
Hắn suy nghĩ một hồi để lựa lời, thấp giọng nói: “Sứ thần Bắc Cảnh đến, được gặp lại cố nhân, thần tất nhiên là vui mừng.”
Lời này của hắn cũng không phải là nói dối, vụ cung biến ba năm trước, giữa lúc trong lo ngoài lắng, huynh muội Thác Bạt vì từng chịu ơn của hắn mà ra tay tương trợ, nên mới hóa giải được mối nguy ngoại bang xâm lược.
Nhưng lời này, lọt vào tai Tiêu Minh Chiêu lại mang một hương vị khác hẳn: “Sao cơ? Ngươi và hai người bọn họ đã quen biết từ lâu?”
Thẩm Nghiên Chi gật đầu một cái.
“Loảng xoảng.” Chiếc thìa rơi vào trong bát, bàn tay Tiêu Minh Chiêu có chút không vững.
Ha ha, thảo nào.
Thẩm Nghiên Chi nhìn thấy dáng vẻ không vui của nàng, đoán mười phần thì đến tám chín phần, có lẽ nàng đã đến gặp huynh muội Thác Bạt, đã trò chuyện đôi ba câu, đóa hải đường nhỏ của hắn đang ghen rồi.
Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn không giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.
“Nằm trên giường mấy ngày, người có chút mỏi, thần muốn ra ngoài đi dạo.” Hắn như có điều suy nghĩ nói một câu, sau đó đứng dậy định đi ra ngoài.
Tiêu Minh Chiêu đặt bát xuống, đứng dậy đuổi theo, hỏi một câu: “Ngươi muốn ra ngoài đi dạo cùng ai? Có cần bản cung cho người đi truyền lời không??”
Bước chân của Thẩm Nghiên Chi khựng lại, trong lòng có chút cười khổ, cổ họng trào lên vị đắng chát, chỉ đành thấp giọng đáp: "Thần... Không dám làm phiền bất cứ ai."
Vừa bước qua ngưỡng cửa, trước mắt hắn đột nhiên quay cuồng. Hắn vịn tay vào khung cửa nổi đầy gân xanh, thân hình lảo đảo.
"Thẩm Nghiên Chi!" Tiêu Minh Chiêu đã xông tới đỡ lấy hắn, đầu ngón tay chạm phải cổ tay lạnh như băng của hắn, trong lòng vừa hối hận vừa căm tức.
Rõ ràng thân thể hắn vẫn chưa khỏe, mình lại đối xử với hắn như vậy, lúc nãy đến đây, rõ ràng mình đã làm món canh hắn thích để dỗ dành hắn cơ mà.
Thôi bỏ đi, trách mình không có tiền đồ, rõ ràng biết mối quan hệ không rõ ràng của hắn với Thác Bạt công chúa, lại không thể nổi giận với một bệnh nhân như hắn!
Thấy hắn đã đứng vững lại, có vẻ đỡ hơn một chút, nàng liền lên tiếng nói: “Ngươi vẫn chưa khỏe, ta đi dạo cùng ngươi, đừng nói thêm một câu nào ta không thích nghe nữa.”

Bình Luận (0)
Comment