Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 20

Tiêu Minh Chiêu vô thức vò chiếc khăn trong tay, thấp giọng nói: "Vậy… Hôm nay trên thuyền hoa…"
Thác Bạt Di bật cười một tiếng: "Đều là hiểu lầm cả." Nàng ấy chống cằm, trong mắt mang theo ý trêu chọc: "Thẩm đại nhân chẳng qua là nhận lời dặn dò của Bệ hạ chăm sóc ta nhiều hơn một chút mà thôi. Chắn gió giúp ta là sợ ta bị lạnh; Còn về những hoa quả đó…"
Nàng ấy cố ý kéo dài giọng điệu, thấy Tiêu Minh Chiêu nín thở lắng nghe, mới chậm rãi nói: "Là bóc cho ngươi đó."
"Cái gì?" Tiêu Minh Chiêu sững người.
"Hắn nói, công chúa từ nhỏ đã thích ăn lệ chi, nhưng lại luôn thấy bóc vỏ thật phiền phức." Thác Bạt Di nhớ lại giọng điệu của Thẩm Nghiên Chi lúc đó, ngừng lại một chút rồi tiếp tục mở miệng nói: “Hắn nói, tính tình ngươi nóng vội, móng tay lại mềm, tự mình bóc hay làm bị thương tay."
Trái tim Tiêu Minh Chiêu chợt run lên bần bật, trước mắt hiện ra hình ảnh chiếc chén lưu ly bị hất đổ… Những múi lệ chi trong suốt như pha lê, những quả nho căng mọng tươi ngon, tất cả đều bị nàng một roi quất bay xuống hồ.
Đó là hắn... Tự tay bóc cho nàng...
Chóp mũi nàng cay xè, hối hận cắn chặt môi dưới: "Nhưng hai người ở trên thuyền lúc thì chắn gió, lúc thì bóc hoa quả, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm..."
Thác Bạt Di chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ, công chúa còn hiểu lầm nữa không?"
Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng lên, đang định phản bác, lại nghe Thác Bạt Di nói tiếp: "Có điều Thẩm đại nhân đúng là rất căng thẳng vì ngươi… Lúc ta cố ý ghé sát vào tai hắn nói chuyện, hắn đã lập tức tránh sang một bên, chỉ sợ ngươi nhìn thấy sẽ hiểu lầm."
Tiêu Minh Chiêu từ từ đứng dậy, khẽ cúi người một cái: “Xin lỗi Thác Bạt công chúa, hôm nay là ta l* m*ng, đã mạo phạm ngươi, còn hại ngươi rơi xuống nước.”
Thác Bạt Di cũng đứng dậy theo: “Ta không sao, ngược lại là Thẩm đại nhân, bị ngươi hiểu lầm, ngươi phải dỗ dành tốt vào, tấm lòng hắn đối với ngươi, từ ngày đầu tiên ta gặp mặt đến giờ, thủy chung như một.”
Ngày đầu tiên gặp mặt? Thủy chung như một? Lời này là sao?
Tiêu Minh Chiêu không hiểu: “Lần đầu tiên ngươi đến Đông Lăng, đã có giao thiệp với hắn?”
Thác Bạt Di cười một tiếng: “Cũng không hẳn, nhưng mà…”
Tiêu Minh Chiêu vội nói: “Nhưng mà cái gì? Ngươi mau nói? Chuyện năm ta mười bảy tuổi, có phải ngươi còn giấu ta điều gì không?”
Thác Bạt Di tiếp tục nói: "Chính là đêm đó, yến tiệc của công chúa. Nghe nói công chúa tự mình cầm rượu bỏ đi, trên tiệc cũng đã vãn nhiều khách, Bệ hạ bèn để mọi người tự nhiên, sau đó cho hai bên lui ra, đích thân cùng ta dạo vườn.”
Nàng ấy dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Khi chúng ta đi đến gần thiên điện… " Nàng ấy nhìn về phía Tiêu Minh Chiêu đầy ẩn ý: "Tình cờ nhìn thấy một cảnh tượng dưới gốc hải đường."
Vành tai Tiêu Minh Chiêu lập tức đỏ bừng: "Ngươi, ngươi đã thấy?"
"Ừm." Thác Bạt Di chống cằm, trong mắt loé lên ánh sáng tinh quái: "Ta và Bệ hạ lúc đó đã thấy… Thẩm đại nhân đè công chúa lên thân cây, nụ hôn vừa dữ dội vừa gấp gáp." Nàng ấy miêu tả: "Tay hắn còn siết chặt eo ngươi.”
"Không thể nào!" Tiêu Minh Chiêu đột ngột đứng dậy, chén trà đổ nhào: "Ngươi nhìn nhầm rồi! Là ta hôn hắn! Không phải hắn hôn ta!"
Dù sao, từ khi nàng có ký ức đến nay, trong chuyện tình cảm, hắn chưa bao giờ chủ động. Cũng không thể nào chủ động.
Thác Bạt Di cười khẽ: "Công chúa, một nam nhân kìm nén càng lâu thì khi bộc phát lại càng điên cuồng." Nàng ấy nhìn thẳng vào mắt Tiêu Minh Chiêu: "Ta có thể nhìn ra, đó là dáng vẻ yêu đến tận xương tủy."
Tiêu Minh Chiêu sững sờ tại chỗ, trong đầu hiện lên dáng vẻ thường ngày thanh lãnh kiềm chế của Thẩm Nghiên Chi, làm sao cũng không thể trùng khớp với cảnh tượng Thác Bạt Di miêu tả.
Tiêu Minh Chiêu từ từ ngồi xuống, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ vành chén trà, giọng nói thấp đi vài phần: "Vậy… Sau đó Hoàng huynh bắt gặp chúng ta trong bộ dạng đó, có nói gì không?" Vành tai nàng hơi đỏ: "Huynh ấy nhất định sẽ trách ta say rượu thất lễ, không ra thể thống gì…"
Thác Bạt Di cười khẽ một tiếng, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc: "Thẩm đại nhân lúc đó bế ngang ngươi đang say đến bất tỉnh nhân sự trong lòng, nói thẳng với Bệ hạ…" Nàng ấy bắt chước giọng điệu thanh lãnh của Thẩm Nghiên Chi:"'Là thần tình khó tự kìm, không liên quan đến công chúa. Nếu Bệ hạ muốn trách phạt, thần cam nguyện lĩnh tội.'"
Hơi thở Tiêu Minh Chiêu ngưng lại.
Thác Bạt Di tiếp tục nói: "Có điều đêm đó tâm trạng Bệ hạ rất tốt, thấy Thẩm đại nhân che chở ngươi như vậy, ngược lại còn mỉm cười lắc đầu, kéo ta đi luôn." Nàng ấy chớp mắt: "Sau khi đi rồi còn nói một câu…"
"Nói gì?" Tiêu Minh Chiêu vội hỏi.
"'Cuối cùng cũng có người trị được nha đầu này rồi.'" Thác Bạt Di che miệng cười: "Thực ra Bệ hạ sớm đã nhìn ra rồi, chỉ là cố ý không vạch trần mà thôi."
Gió đêm lùa qua sảnh đường, ánh nến khẽ lay động. Tiêu Minh Chiêu nhìn bóng mình lung lay trong chén trà, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ khắc kỷ thường ngày của Thẩm Nghiên Chi… Hắn vậy mà ngay cả một nửa tấm chân tình cũng không dám để nàng hay biết.

Bình Luận (0)
Comment