Vào mùa xuân năm Vĩnh Hòa thứ hai, là sinh thần mười bảy tuổi của Chiêu Dương công chúa.
Trong cơn gió cuối xuân, hương hải đường lan tỏa, lướt qua sân vườn của phủ công chúa. Những cánh hoa bay lả tả như tuyết, rơi trên vạt váy xòe rộng của Tiêu Minh Chiêu, nàng nửa tựa vào bàn đá, đầu ngón tay mân mê một chiếc chén rượu lưu ly, đuôi mắt đã nhuốm một màu hồng say.
“Thẩm… Thẩm Nghiên Chi?” Nàng nheo mắt nhìn về phía bóng hình cao ráo dưới trăng, rồi bỗng bật cười: “Ngươi đến rồi à?”
Dưới mái hiên, Thẩm Nghiên Chi đứng đó, ánh trăng viền theo dáng hình thanh lãnh của hắn, lặng im không nói.
“Không biết nói chuyện sao? Hóa ra ta lại đang nằm mơ.” Tiêu Minh Chiêu ngẩng đầu lắc lắc chén rượu: “Ta đã nói mà, sao ngươi có thể đến tìm ta được chứ… Vừa rồi, ta cầu xin ngươi nửa ngày để đi cùng ta mà ngươi cũng không đồng ý.”
Hắn nhẹ bước đi tới, rũ mắt, giọng nói trầm thấp: “Công chúa say rồi, thần đưa người về phòng.”
“Ta không say!” Tiêu Minh Chiêu lảo đảo đứng dậy, đôi hài thêu giẫm lên những đóa hoa rơi đầy đất, loạng choạng lao về phía hắn.
Thẩm Nghiên Chi khẽ chau mày, nhưng vẫn đưa tay ra đỡ lấy nàng, lòng bàn tay áp lên vòng eo thon thả của nàng, chạm phải một mảnh ấm áp mềm mại.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt mông lung men say, đôi môi hắn mỏng mà lạnh, tựa như phủ một lớp sương tuyết. Nàng đột nhiên nhón chân lên, vươn hai tay choàng lấy cổ hắn: “Thẩm Nghiên Chi… Sao suốt ngày ngươi cứ bày ra dáng vẻ lạnh như băng này thế… Một chút cũng không vui.” Nói xong, nàng thu một tay lại, dùng đầu ngón tay lướt lên khóe môi hắn, khẽ nói: “Chỗ này của ngươi… Không thể cười một chút sao?”
Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi ngưng lại, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi nàng đã áp lên.
Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, mang theo hương rượu, ngọt ngào mà nóng bỏng.
Hắn sững người tại chỗ, tim đập như trống trận, đầu ngón tay vô thức siết lại, gần như muốn bấm sâu vào da thịt nơi eo nàng.
Tiêu Minh Chiêu lại hoàn toàn không hay biết, say khướt lùi lại nửa bước, nghiêng đầu cười: “Ủa… Sao lại lạnh thế này?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi đột ngột tối sầm lại, yết hầu trượt lên xuống, cuối cùng không thể kìm nén được nữa. Hắn một tay ôm lấy eo nàng, một tay giữ lấy gáy nàng, cúi đầu hung hăng hôn trả lại.
Nụ hôn này vừa dữ dội vừa gấp gáp, tựa như d*c v*ng kìm nén bao năm nay vỡ đê trong phút chốc. Tiêu Minh Chiêu ư ử một tiếng, ngón tay níu chặt vạt áo hắn, bị hắn ép vào thân cây, giữa môi và răng đều là hương thơm ngọt ngào của rượu hải đường.
"Thẩm Nghiên Chi…" Nàng mơ hồ gọi hắn, giọng nói mang theo vị rượu ngọt ngấy.
Hắn dường như không nghe thấy, đôi môi nghiền qua đầu lưỡi nàng, cạy mở hàm răng, như công thành chiếm đất đoạt lấy hơi thở của nàng.
Tiêu Minh Chiêu nghẹn ngào một tiếng, chân tay mềm nhũn, bị hắn ép vào thân cây, lưng áp vào lớp vỏ cây thô ráp, còn trước người lại là lồng ngực nóng bỏng của hắn.
Nụ hôn của hắn dần dần di chuyển xuống, hơi thở nóng rực lướt qua cằm nàng, rơi xuống bên cần cổ thon dài, cuối cùng dừng lại trên bờ vai tròn trịa. Hàm răng khẽ cắn một cái, khiến toàn thân nàng run lên.
"Đau…" Nàng khẽ kháng nghị, nhưng ngón tay lại càng siết chặt tay áo hắn.
Tâm trạng dao động quá lớn, một cơn đau nhói truyền đến từ lồng ngực khiến sắc mặt hắn trong phút chốc trắng bệch, hắn ngừng lại một lát, mới thở hổn hển dừng lại, trán tựa vào vai nàng, giọng nói khản đặc không thành tiếng: "…Thần đã vượt quá giới hạn."
Nhưng cánh tay hắn vẫn siết chặt lấy eo nàng, không hề có ý định buông ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, hơi thở có chút rối loạn, đáy mắt cuộn trào tình ý chưa tan. Còn Tiêu Minh Chiêu đã mềm nhũn trong lòng hắn, say đến mê man, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thẩm Nghiên Chi… Ngươi là tên khốn…”
Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng thấp giọng thở dài một hơi, bế ngang nàng lên, định đưa nàng về tẩm điện.
Vừa đi được hai bước bỗng nghe thấy phía sau hòn giả sơn truyền đến một tiếng ho nhẹ. Toàn thân hắn cứng đờ, ngước mắt lên thì thấy Hoàng đế đang nắm tay Thác Bạt Di chậm rãi đi tới.
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Hoàng đế lướt qua trên người hai người… Vạt áo Tiêu Minh Chiêu hơi mở, trên chiếc cổ trắng như tuyết có vài vết đỏ hiện rõ, cổ áo quan bào của Thẩm Nghiên Chi cũng bị kéo đến xộc xệch, trên môi còn dính son.
Không khí lập tức ngưng đọng.
Thẩm Nghiên Chi ôm Tiêu Minh Chiêu đứng thẳng tắp, giọng nói khản đặc: "Công chúa say rượu bất tỉnh, chuyện này không liên quan đến công chúa, là thần tình khó tự kìm, có phần thất lễ. Xin Bệ hạ giáng tội."
Tiêu Minh Dục nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn trời đêm một cái rồi quay sang nói với Thác Bạt Di: "Đêm nay trăng đẹp, yên tĩnh vô cùng, cũng không có ai ở đây, ái phi có thấy điều gì bất thường không?"
Thác Bạt Di mím môi cười: "Tâu Bệ hạ, không có, thần thiếp không thấy gì cả."
"Rất tốt." Hoàng đế hài lòng gật đầu, khoác tay mỹ nhân thong thả rời đi.
Gió đêm lướt qua, Thẩm Nghiên Chi ôm Tiêu Minh Chiêu say khướt đứng tại chỗ, vành tai đỏ bừng. Người trong lòng không an phận cựa quậy, lẩm bẩm chui vào lòng hắn: "Thẩm Nghiên Chi... Sao không đi nữa..."
Hắn cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của thiếu nữ, yết hầu trượt lên xuống, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác được gọi là không biết phải làm sao.