Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 22

Ngoài Kim Loan Điện, mưa rào vừa tạnh.
Huynh muội Thác Bạt khoác áo choàng gấm, đang cáo từ Hoàng đế. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên tiến lên một bước, giọng nói trong trẻo: "Hoàng huynh, thần muội muốn theo Thác Bạt công tử cùng đến Bắc Cảnh."
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi trầm xuống, hắn lập tức tiến lên: "Bắc Cảnh hiện nay tình hình rối ren, công chúa không nên mạo hiểm."
Thác Bạt Lẫm chắp tay hành lễ: "Xin Bệ hạ, Thẩm đại nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ dùng tính mạng để bảo vệ công chúa chu toàn." Thác Bạt Di cũng cười nắm lấy cánh tay Tiêu Minh Chiêu: "Ta cũng nhất định sẽ không rời nửa bước bảo vệ Chiêu Dương công chúa."
Đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi siết đến trắng bệch, nhưng vẫn không chịu lùi bước: "Công chúa chưa từng đi xa, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm…"
"Bản cung nhất định phải đi." Tiêu Minh Chiêu ngắt lời hắn, đáy mắt là sự kiên quyết chưa từng có.
Hơi thở Thẩm Nghiên Chi khẽ ngưng lại: "…Tại sao lại nhất định phải đi?"
Tiêu Minh Chiêu mấp máy môi, câu nói "Ta muốn cứu ngươi" gần như đã buột ra. Nhưng nếu nói ra, hắn nhất định sẽ liều chết ngăn cản.
Nàng đột nhiên hất cằm, khóe môi cong lên một nụ cười rạng rỡ: "Nghe nói phong cảnh Bắc Cảnh hùng vĩ, bản cung muốn đi xem thử." Đầu ngón tay nàng cố làm ra vẻ thân mật níu lấy vạt áo Thác Bạt Lẫm: "Huống hồ… Ta ái mộ Thác Bạt công tử."
Tiêu Minh Chiêu vừa dứt lời, thân hình Thẩm Nghiên Chi đột ngột lảo đảo, tựa như bị một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực.
"........."
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, sắc môi trong phút chốc đã bay hết huyết sắc, nhưng hắn vẫn mím chặt, không để lộ nửa phần đau đớn.
“Công chúa… Lời này là thật sao?” Hắn gần như bật ra từng tiếng khản đặc.
“Vô cùng chính xác.” Nàng khẳng định chắc nịch.
Ngón tay hắn lại không kìm được run lên, đốt ngón tay siết đến trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi men theo đường vân chảy xuống, một giọt, hai giọt… Lặng lẽ rơi xuống nền gạch vàng của đại điện.
Hắn từ từ ngước mắt lên, đáy mắt tựa như phủ một lớp băng, lạnh đến thấu xương, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn về phía nàng, lại hóa thành nỗi đau sâu không thấy đáy.
"…Thần hiểu rồi."
Hắn chỉ nói mấy chữ này, giọng nói khản đặc không thành tiếng, tựa như đã dùng hết toàn bộ sức lực mới thốt ra được.
Thân hình dưới lớp quan bào của hắn khẽ lay động gần như không thể nhận ra, sau đó, hắn từ từ cúi người với huynh muội Thác Bạt: "Xin hai vị hãy dừng chân chốc lát ở cổng thành, công chúa lần đầu đi xa, thần đi giúp công chúa chuẩn bị một ít lộ phí và y phục."
Lúc xoay người, vạt quan bào tung bay tựa đôi cánh hạc hấp hối, mỗi bước đều ngập ngừng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lại.
————
Ngoài cung môn, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngồi trong xe ngựa, Tiêu Minh Chiêu dùng đầu ngón tay vén rèm xe lên, ánh mắt quét qua cuối con đường trong cung… Trống rỗng, không có bóng hình quen thuộc ấy.
"Công chúa."
Hai người tỳ nữ và một thị vệ bước đến bên xe ngựa, cung kính hành lễ.
"Nô tỳ Thục Hồng."
"Nô tỳ Thục Cẩm."
"Thuộc hạ Thục Khách."
"Phụng mệnh Thẩm đại nhân, theo hầu công chúa trong chuyến đi đến Bắc Cảnh."
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu run lên, giọng nói có chút căng thẳng: "Thẩm đại nhân… Hắn không đến sao?"
Thục Cẩm cúi đầu: "Sáng nay đại nhân ho rất dữ dội, vừa rồi đã uống thuốc, mới ngủ rồi ạ."
Rèm xe đột ngột buông xuống, che đi ánh mắt trong phút chốc đã trở nên ảm đạm của Tiêu Minh Chiêu.
"…Đi thôi."

Xe ngựa chầm chậm rời khỏi cổng cung.
Nhìn chiếc xe ngựa chất đầy hành lý phía sau, Thác Bạt Di cười khẽ: "Thẩm đại nhân đã chuyển cả phủ khố đến đây sao? Ai không biết, còn tưởng Bắc Cảnh chúng ta nghèo đến mức không có nổi một bộ quần áo ấy chứ."
Tiêu Minh Chiêu lơ đãng "ừm" một tiếng, đầu ngón tay vô thức xoa chiếc vòng ngọc trên cổ tay… Đó là chiếc vòng hắn tặng nàng vào tết Thượng Nguyên năm ngoái.
Trong lòng Thác Bạt Di lại thầm nhẩm lại tên của mấy người tùy tùng, Thục Hồng, Thục Cẩm, Thục Khách… Nàng ấy cười thầm đầy ẩn ý, tất cả đều là biệt danh của hoa hải đường.
Thẩm đại nhân này, thật thú vị.

Trên cổng thành.
Thẩm Nghiên Chi vịn vào bức tường gạch lạnh lẽo, ho đến mức lưng cũng run lên.
Xa xa, bóng xe ngựa đã sớm biến mất ở cuối con đường quan.
Gió lướt qua ống tay áo trống rỗng của hắn, thổi bay một mảnh cô liêu.
"Khụ khụ…"
Chiêu Chiêu, một đường bình an.
Hắn đưa tay lên che miệng, giữa kẽ tay rịn ra màu máu đỏ sẫm, nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn về hướng nàng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment