Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 23

Xe ngựa rời kinh thành Đông Lăng đã được năm ngày, liên tiếp mấy ngày đều phải ăn gió nằm sương, hôm nay cuối cùng cũng đến được một trấn nhỏ, Tiêu Minh Chiêu thúc giục Thác Bạt Lẫm tranh thủ tìm nơi trọ trước khi trời tối, nghỉ chân một chút.
Thị trấn này hẻo lánh, cả trấn chỉ có duy nhất một khách đ**m. Đoàn người vừa đến cửa, lại thấy cửa lớn khách đ**m đóng chặt, đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi lay động, hắt ra thứ ánh sáng đỏ kỳ quái.
"Chưởng quỹ!" Tùy tùng của Thác Bạt Lẫm gõ cửa, không ai đáp lại.
Thục Cẩm cảnh giác ấn tay lên thanh nhuyễn kiếm bên hông: "Không ổn rồi."
Đột nhiên, trên lầu hai truyền đến một tiếng động trầm đục, tiếp theo là tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Tiêu Minh Chiêu ngước mắt lên, thấy trên giấy cửa sổ hiện lên một bóng đen, rồi chợt biến mất.
Có mai phục!
Thác Bạt Di một chân đá văng cửa lớn, trong sảnh nến lửa sáng trưng, nhưng lại không một bóng người.
Trên bàn đặt trà nóng, vành chén còn dính giọt nước, rõ ràng là vừa có người rời đi.
"Trong trà có độc." Thục Hồng dùng kim bạc thử, lạnh giọng nói: "Kiến huyết phong hầu."
Tiêu Minh Chiêu nắm chặt chiếc kim linh, đang định lui ra thì bỗng nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân…
"Ai?
Không ai đáp lời.
Chỗ khúc quanh cầu thang nằm ngổn ngang mấy thi thể, đều là hắc y che mặt, trên cổ họng có một vết máu nhỏ như sợi tóc.
Tiêu Minh Chiêu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết thương của một thi thể, đột nhiên dừng lại.
Vết kiếm cực mỏng nhưng cuối đường kiếm lại có một đường cong… Là bút tích của thủ lĩnh ám vệ của Thẩm Nghiên Chi, Thanh Phong.
Nàng dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa căn phòng trong cùng trên lầu hai ra.
Trong phòng, nến lửa chưa tắt, trên bàn đặt một chén trà nóng, bên cạnh đặt một miếng ngọc bội quen thuộc—Là miếng ngọc mà năm nàng mười bốn tuổi đã tức giận ném vào ao trong Ngự hoa viên, bây giờ đã được xâu bằng dây mảnh, các cạnh được mài tròn nhẵn.
Dưới chén trà có đè một mảnh giấy:
“Đường phía trước đã dọn sạch, công chúa bảo trọng."
Thục Cẩm bước lên xem, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói: “Người của mình, đây là chữ viết của Thanh Phong.”
Người của hắn đã đến đây…
Tiêu Minh Chiêu siết chặt miếng ngọc bội, lồng ngực nóng ran.
————
Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại khách đ**m, đoàn người lại rầm rộ tiếp tục lên đường, cứ như vậy đi qua những vùng quê và mấy thị trấn, tất cả đều bình an vô sự.
Cho đến khi đi được hơn mười ngày, lúc sắp đến khu rừng rậm, lại gặp phải một vài vấn đề.
Chỉ thấy đoàn người của Thác Bạt, bốn chiếc xe ngựa cùng một số ngựa và tùy tùng đang đi trong rừng rậm.
Đột nhiên, từ hai bên đường quan trong khu rừng rậm, tiếng tên xé gió đột ngột vang lên!
Tiêu Minh Chiêu và Thác Bạt Di ngồi chung một xe, xe ngựa đột nhiên chao đảo, hai người vịn vào nhau.
“Có thích khách, ngươi ở yên đây đừng động.” Tiêu Minh Chiêu sờ lấy cây roi trên người, vén rèm xe lên quan sát tình hình.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc.” Thác Bạt Di nhắc nhở nàng.
“Hộ giá!”
Chỉ thấy từ chiếc xe phía sau, mấy bóng người bay ra.
Thân hình Thục Khách lóe lên, ngay khoảnh khắc trường kiếm rút ra khỏi vỏ, ba mũi nỏ đã bị chém rơi xuống đất.
Tay áo rộng của Thục Hồng bay phấp phới, ngân châm trong tay áo tuôn ra như mưa bão, trong rừng lập tức vang lên mấy tiếng rên đau đớn.
Còn Thục Cẩm canh giữ bên cạnh Tiêu Minh Chiêu một bước không lùi, đầu ngón tay kẹp một lưỡi dao mỏng như cánh ve, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cổ họng của tên mặc áo đen đang đến gần đã tóe ra một đường máu.
Tiêu Minh Chiêu sững sờ tại chỗ… Ba người đầy tớ ngày thường cúi đầu khép nép này, giờ đây lại tựa như Tu La giáng thế.
Thẩm Nghiên Chi… Ngươi rốt cuộc đã cử ai đến đây?
Sau một hồi chém giết, đám thích khách lần lượt ngã xuống.
Thác Bạt Lẫm đá văng thi thể của tên thích khách cuối cùng, mũi kiếm vạch cổ áo hắn ta ra, để lộ dấu ấn hình ngọn lửa nơi xương quai xanh: "Tử sĩ của nhà Vũ Văn." Hắn ta cười lạnh: "Nhiếp chính vương đúng là nóng vội."
Thục Cẩm ngồi xổm xuống, từ trong lòng tên thích khách mò ra một tấm bản đồ lộ trình nhàu nát, khẽ nhíu mày lại: "Bọn chúng sớm đã biết chúng ta sẽ đi con đường này."
“Đổi sang đường thủy.” Thục Hồng thu kim vào tay áo, giọng điệu bình tĩnh: “Thẩm đại nhân đã chuẩn bị thuyền.”
Bên trong khoang thuyền, Thục Cẩm lấy ra một chiếc hộp gỗ mun từ một ngăn tối, đẩy đến trước mặt Tiêu Minh Chiêu: "Xin công chúa hãy mang theo bên mình."
Trong hộp là một đôi tay áo tiễn bằng vàng ròng khảm hồng bảo thạch, bên trong rãnh tên ánh lên thứ ánh sáng xanh u uất, rõ ràng đã được tôi kịch độc. Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu lướt qua kim loại lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng đầu: "Còn ngươi?"
Thục Cẩm vén vạt váy lên… Trên bắp chân buộc một hàng đinh thấu cốt nhỏ như lông trâu, đầu đinh ánh lên màu xanh: "Nô tỳ dùng quen thứ này rồi."
Thác Bạt Di đột nhiên chen vào: "Nếu đã sớm sắp xếp đường thủy, tại sao ban đầu không đi?"
Thục Cẩm rũ mắt: "Thẩm đại nhân nói, nếu vừa ra khỏi thành đã đổi đường, ngược lại sẽ bứt dây động rừng." Nàng ấy nhìn ra sắc trời đang dần tối ngoài cửa sổ: "Lúc này đổi lộ trình, chính là thời cơ."
Thuyền đi dọc theo dòng nước, qua khỏi vách núi, dòng sông cuồn cuộn hiện ra trước mắt. Một chiếc thuyền buôn không mấy nổi bật đậu bên bờ, trên mũi thuyền có một ông lão đội nón lá đứng đó, chiếc đèn lồng trong tay chớp tắt ba lần… Chính là ám hiệu đã hẹn với Thẩm Nghiên Chi.
Khi thuyền cập bến, người đó cúi người hành lễ nói: “Công chúa điện hạ, mời bên này.”
Trong lúc giao nhận lên thuyền, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay Thục Cẩm: "Hắn… Còn dặn dò gì nữa không?"
Thục Cẩm im lặng một lát, từ trong lòng lấy ra một bức mật thư niêm phong bằng sáp nóng: "Đại nhân nói, nếu công chúa hỏi đến thì giao cho người."
Giấy thư mở ra, chỉ có một dòng chữ…
Chuyến đi đến núi tuyết lần này nhiều hiểm trở, thần sẽ chém hết gai góc trên đường, chỉ nguyện Chiêu Chiêu dạo bước dưới trăng, chẳng nhuốm sương hàn.
Gió sông gào thét, thổi cay sè khóe mắt Tiêu Minh Chiêu.

Bình Luận (0)
Comment