Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 24

Tại hoàng cung Bắc Cảnh, kim điện lạnh lẽo âm u.
Tiêu Minh Chiêu một thân cung trang màu đỏ thẫm đứng giữa điện, sống lưng thẳng tắp như trúc xanh, không hề sợ hãi ánh mắt âm hiểm của Nhiếp chính vương Vũ Văn Liệt.
"Chiêu Dương công chúa của Đông Lăng ra mắt Nhiếp chính vương." Độ cong khi nàng hành lễ vừa phải, vừa không thất lễ, lại không tỏ ra hèn mọn.
"Công chúa Đông Lăng từ xa đến, thật là khách quý." Vũ Văn Liệt mân mê chiếc nhẫn ban chỉ bằng sắt huyền trong tay, như cười như không: "Không biết có việc gì quan trọng?"
Thác Bạt Lẫm lười biếng tựa người một bên, thờ ơ nói: "Công chúa điện hạ nghe nói cảnh tuyết Bắc Cảnh hùng vĩ, đặc biệt đến đây để thưởng ngoạn."
Từ ngai vàng bằng đồng xanh, Vũ Văn Liệt cúi người xuống, chiếc nhẫn ban chỉ bằng sắt huyền gõ lên tay vịn tạo ra những tiếng động đều đặn: "Công chúa từ xa đến chỉ để thưởng tuyết sao?" Ông ta đột nhiên cười lạnh: "Hay là... Đến để thay hoàng huynh của ngươi dò xét hư thực của ta?"
Thác Bạt Lẫm chen vào đúng lúc, say khướt lắc lắc bầu rượu: "Vương thúc lo xa quá rồi, công chúa vì ta mà đến..." Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Minh Chiêu một roi quất bay bầu rượu.
"Bản cung ghét nhất mùi rượu!" Nàng cố ý cao giọng: “Nếu không phải tên Thác Bạt Lẫm này ngày đêm quấn lấy bản cung, bản cung còn chẳng thèm đến!”
Vũ Văn Liệt không tin, nhưng dù sao Tiêu Minh Chiêu vẫn là công chúa của Đông Lăng, cũng không thể chậm trễ. Ông ta bèn gọi người: “Người đâu! Chuẩn bị cho Chiêu Dương công chúa của Đông Lăng một tẩm điện.”
Nói xong, ông ta làm một tư thế “mời”.
"Vương thúc cần gì phải tốn công sắp xếp tẩm điện?" Thác Bạt Lẫm đột nhiên cười khẽ, trong giọng nói mang theo vài phần ph*ng đ*ng: "Nếu công chúa đã vì ta mà đến, đương nhiên nên ở chỗ của ta."
Ánh mắt Vũ Văn Liệt trầm xuống, chiếc nhẫn ban chỉ bằng sắt huyền gõ mạnh lên án kỷ: "Không ra thể thống gì! Phóng túng!"
Trong điện lập tức tĩnh lặng.
Thác Bạt Lẫm lại hoàn toàn không để ý, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, yết hầu trượt lên trượt xuống, rượu men theo cằm chảy xuống làm ướt cổ áo. Hắn ta nghiêng đầu, chớp mắt với Tiêu Minh Chiêu: "Sao, công chúa chê tẩm điện của bản thế tử?"
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu hơi siết lại, trên mặt lại nở một nụ cười kiêu kỳ: "Bản cung dựa vào cái gì mà phải ở cùng ngươi?"
"Dựa vào ta…" Thác Bạt Lẫm đột nhiên nghiêng người về phía trước, say khướt đưa tay ra, dường như muốn chạm vào mặt nàng: "…Giỏi nhất là việc lấy lòng mỹ nhân."
"Bốp!"
Tiêu Minh Chiêu lật tay tát một cái, tiếng động giòn giã vang vọng trong điện.
Thác Bạt Lẫm nghiêng đầu, đầu lưỡi l**m nhẹ bên gò má tê rần, cười khẽ: "Đánh là thương, mắng là yêu."
Sắc mặt Vũ Văn Liệt âm trầm như sắt, đang định nổi giận thì Thác Bạt Di đột nhiên đứng dậy, dịu dàng cúi chào: "Vương thúc nguôi giận, huynh trưởng sau khi uống rượu đã thất thố, hay là để công chúa tạm ở chỗ của ta, cũng coi như là trọn vẹn lễ nghi."
Vũ Văn Liệt lạnh lùng liếc qua ba người, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: "Chuẩn."
Tiêu Minh Chiêu phất tay áo đứng dậy, không quay đầu lại đi về phía Thác Bạt Di: "Dẫn đường."
Trước khi ra khỏi cửa điện, Tiêu Minh Chiêu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng. Sau đó nghe thấy Vũ Văn Liệt cười lạnh: "Chiêu Dương công chúa, núi tuyết hiểm trở, đừng để bị ngã đấy."
Tiêu Minh Chiêu nhướng mày, đôi môi đỏ khẽ mở: "Không phiền Nhiếp chính vương bận tâm."
Vừa qua khỏi góc điện, vẻ say xỉn trên mặt Thác Bạt Lẫm tức thì tan biến. Hắn ta một tay níu lấy cổ tay Tiêu Minh Chiêu, kéo nàng vào chỗ tối, giọng nói trầm thấp: "Vũ Văn Liệt đã chôn thuốc nổ trong tẩm điện của ngươi."
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu hơi co lại: "Làm sao ngươi biết?"
"Mật thư của Thẩm Nghiên Chi." Hắn ta buông tay ra, từ trong tay áo rút ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.
Gió đêm cuốn theo hương hoa lướt qua hành lang, Tiêu Minh Chiêu nhìn những dòng chữ quen thuộc trên giấy, tim khẽ run lên.
Thác Bạt Di đột nhiên từ góc tường thò đầu ra, chớp chớp mắt: "Hai vị, diễn kịch xong rồi thì mau đi đi, tẩm điện của ta không có chôn thuốc nổ đâu."
Một đêm trôi qua yên bình.
————
Nghĩ đến chuyện Băng Long Thảo phải càng sớm càng tốt, Tiêu Minh Chiêu tỏ ý, ngày mai sẽ khởi hành đến núi tuyết.
“Chúng ta đã đi hơn nửa tháng đường mới đến nơi, có cần nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng xuất phát không?” Thác Bạt Lẫm nhắc nhở.
Tiêu Minh Chiêu lắc đầu: “Hắn không còn thời gian nữa…”
Huynh muội Thác Bạt nhìn nhau, trong lòng đã có câu trả lời.
———
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lặng lẽ rời cung tiến về núi tuyết.
Lúc chuẩn bị lên đường, Thục Cẩm đưa đến một chiếc áo choàng lớn bằng lông cáo tuyết, thấp giọng nói: "Công chúa, đây là do Thẩm đại nhân chuẩn bị, ngài ấy nói trên núi tuyết Bắc Cảnh gió tuyết buốt xương."
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu lướt qua lớp lông mềm mại, trái tim khẽ run lên- Đây rõ ràng là kiểu dáng mà nàng đã thuận miệng nói thích hồi còn nhỏ.
Tiêu Minh Chiêu nhìn vào cổ áo choàng lông, đầu ngón tay lướt qua v*t c*ng trong túi áo tối. Sau khi lấy ra thì thấy là một chiếc lò sưởi tay bằng vàng ròng tinh xảo, dưới đáy lò khắc dòng chữ "Năm Quý Mão mùa đông tặng Chiêu Chiêu"- Là món quà tân xuân năm nàng mười bốn tuổi đã chê cồng kềnh nên vứt đi.
"Đại nhân dặn dò, hàn khí núi tuyết làm tổn thương cơ thể." Thục Cẩm nhỏ giọng bổ sung, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tiêu Minh Chiêu: "Bên trong lõi lò còn có thứ khác."
Trong ngăn giữa của lò sưởi tay, trên một cuộn lụa mỏng như cánh ve, những nét bút sắt nét móc bạc viết: "Tuyết lộ đã quét, nếu lại gặp nguy hiểm, hãy đập vỡ thân lò."
—————
Đoàn người đi trên thảo nguyên, đội ngũ đã ra khỏi thành hai mươi dặm lúc nào không hay biết.
Vừa bước vào thảo nguyên, Thác Bạt Lẫm đột nhiên ghìm ngựa.
Tiêu Minh Chiêu vén rèm xe lên: “Thục Cẩm, có chuyện gì sao?”
"Có mùi máu tanh." Thục Hồng rút kiếm phòng thủ nói.
Mọi người rẽ đám cỏ tuyết cao đến đầu gối ra, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang theo hình quạt. Tay phải của mỗi thi thể đều bị chặt đứt đến cổ tay- Đó là vị trí mà tử sĩ của nhà Vũ Văn giấu phi tiêu.
Thục Cẩm lật xem thi thể gần nhất: "Một kiếm phong hầu, là..."
"Thanh Sương kiếm pháp." Thục Khách ngắt lời nàng ấy, những người này đều là ám vệ của Vũ Văn Liệt, xem tình trạng cứng của thi thể, đã được một ngày. Xem ra một ngày trước, Vũ Lâm Minh đã tiêu diệt đám người này."
Tiêu Minh Chiêu nắm chặt dây cương, nàng nhớ hoàng huynh đã từng nhắc đến, Thanh Sương kiếm pháp là bí truyền kiếm pháp của các chủ Lâm Thiên Các trên giang hồ hiện nay, hắn ta đã chấp chưởng tổ chức ám sát giang hồ này được bảy năm. Mà các chủ Phó Thần đó lại là sư huynh của Thẩm Nghiên Chi.
“Tiếp tục lên đường đi.” Nàng buông rèm xe xuống, tay s* s**ng chiếc áo choàng lông cáo tuyết trên người.
Đoàn người đi xuyên qua thảo nguyên, tiến vào khu rừng rậm u ám.
Thác Bạt Di đột nhiên dừng bước: "Không đúng, ta nhớ, khu rừng này đáng lẽ phải có chướng khí độc…"
Nhưng sương mù trước mắt lại trong suốt, không hề có độc tính.
Thác Bạt Lẫm nhìn quanh bốn phía: “Chuyện này không bình thường, cẩn thận có bẫy. Biết đâu là cạm bẫy của lão cẩu Vũ Văn.”
Lúc này, Thục Cẩm nhìn thấy trên ngọn cây treo mấy chiếc đèn lưu ly, lõi đèn cháy ngọn lửa màu xanh nhạt…
Nàng ấy vui mừng hô lên: “Không phải cạm bẫy! Đây là “Tị Độc Đăng” đặc chế của hoàng cung Đông Lăng, là Thẩm đại nhân!”
Thục Hồng nhẹ giọng nói: "Nhìn dấu vết, ba ngày trước, có lẽ đã có một số người đến đây."
Trong xe, Tiêu Minh Chiêu mím môi, nhưng lại không thể ngăn được khóe môi đang cong lên, đành phải cố làm ra vẻ trấn tĩnh quay mặt đi.
Thác Bạt Di đột nhiên ghé sát lại, mỉm cười tủm tỉm đưa đến một chén trà nóng: "Công chúa đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ hết cả lên rồi."
"Nói bậy bạ gì đó!" Tiêu Minh Chiêu lập tức trừng mắt nhìn nàng ấy, nhưng ngay cả vành tai cũng nhuốm một màu hồng nhạt: "Bản cung chỉ là… Cảm thấy chiếc áo choàng này ấm áp."
Thác Bạt Di nhướng mày, cố ý kéo dài giọng điệu: "Ồ- Hoá ra là áo choàng của Thẩm đại nhân quá ấm áp…"
"Ngươi thật phiền phức!" Tiêu Minh Chiêu một tay giật lấy chén trà, giữa làn hơi nóng lượn lờ, nàng rũ mắt nhìn bóng mình trong nước trà, đột nhiên nhớ đến nam nhân luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt đó.
Không biết lúc này hắn đang làm gì nhỉ.
….
Tại phủ Thủ phụ Đông Lăng.
Trên bàn án, dáng hình nam tử thanh tú gầy gò.
Thẩm Nghiên Chi rủ mắt, những ngón tay thon dài chậm rãi mở mật tín mà ám vệ vừa đưa tới…
「Thuốc nổ Vũ Văn Liệt chôn trong tẩm điện của công chúa đã xử lý hơn một nửa, còn lại ba nơi, trước giờ Tý có thể dọn sạch.」
「Mười bảy ám vệ ở thảo nguyên Bắc Cảnh đã bị diệt toàn bộ, trong đó thi thể của năm mục tiêu đã được dìm xuống hồ băng, không ai hay biết.」
「Đèn tránh độc dọc đường đã bố trí ba mươi sáu ngọn, dầu đèn có pha Long Diên Hương, có thể chống lại chướng khí từ ba đến năm ngày.」
Đầu ngón tay hắn khẽ lướt trên mặt giấy, đáy mắt ánh lên một tia hài lòng cực nhạt.
Nàng có lẽ… An toàn rồi.
Bút lông sói chấm mực, hắn viết xuống chỉ thị mới trên giấy tuyết lãng.
Đợi đến khi thư phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Nghiên Chi bước đến bàn vẽ ở góc phòng.
Giấy Tuyên trải ra, hắn cầm bút phác họa, giữa những nét mực loang dần, một cây hải đường từ từ hiện ra, dưới hoa là một thiếu nữ say ngủ, xiêm y hờ hững, khóe môi còn vương nét cười ngây ngô trong trẻo.
Đó chính là dáng vẻ của nàng vào sinh thần năm mười bảy tuổi, sau khi say rượu đã quấn lấy hắn không buông.
Ngòi bút dừng lại bên cánh môi thiếu nữ, hắn bỗng ho khan, giữa kẽ tay rỉ ra từng chấm đỏ tươi. Một giọt máu rơi xuống gò má người trong tranh, giống hệt như vết son phấn nàng vô tình quệt phải khi lén hôn hắn đêm đó.
Hắn nhìn bức họa đã vấy bẩn, cười khẽ: "Chiêu Chiêu..."
Nếu nàng biết ta có tâm tư như vậy, có lẽ sẽ mắng ta là tên đăng đồ lãng tử phải không?

Bình Luận (0)
Comment