Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 25

Khi trời sắp tối, đoàn người mới đến gần núi tuyết.
Vừa đến gần, đột nhiên nghe tiếng nổ vang rền từ phía xa!
“Tuyết lở!” Thác Bạt Lẫm quát lên.
Mọi người hoảng hốt lùi lại, nhưng lại thấy cơn sóng tuyết đang đổ sụp bỗng đột ngột dừng lại ở nơi cách họ trăm trượng- Một con mương sâu được đào bằng sức người chạy ngang chân núi, chặn đứng toàn bộ dòng tuyết.
Vách mương phẳng như gọt, rõ ràng là mới được làm gần đây.
Thác Bạt Di nhìn mọi thứ trước mắt, vô cùng kinh ngạc, bàn tay nắm lấy Tiêu Minh Chiêu bên cạnh, nhìn về phía nàng nói: “Minh Chiêu muội muội, công trình này, không có nửa tháng thì không thể hoàn thành được…”
Nửa tháng, cũng chính là lúc đoàn người bọn họ vừa khởi hành rời khỏi Đông Lăng được ba ngày.
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Tiêu Minh Chiêu thúc giục.
Thác Bạt Lẫm nhìn con đường tuyết phía trước, cười khổ: “Thẩm Nghiên Chi làm vậy là xem Bắc Cảnh như sân sau nhà mình mà dọn dẹp rồi sao?”
Thục Cẩm ở bên cạnh lườm Thác Bạt Lẫm một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Thác Bạt Lẫm, nói: “Thác Bạt thế tử, cái này là cho ngài.”
Cho ta? Thác Bạt Lẫm ngẩn ra, còn có thứ cho ta sao? Hắn ta vội vàng mở mảnh giấy ra xem:
“Kẻ muốn lấy mạng Thế tử rất nhiều, bản quan diệt trừ cũng thấy phiền, nếu còn để Chiêu Chiêu gặp nguy hiểm, ta không ngại dọn dẹp luôn cả Thế tử.”
“Này! Người kia! Thục Cẩm phải không! Ngươi đứng lại…”
….
Trời đã tối mịt, gió tuyết Bắc Cảnh như dao cắt vào mặt, Tiêu Minh Chiêu quấn chặt chiếc áo choàng lông cáo, đoàn người bên cạnh tay cầm đèn lồng, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, nàng bước một bước sâu một bước cạn trong lớp tuyết dày ngập quá bắp chân.
Đầu ngón tay nàng đã tê cóng đến đỏ ửng, nhưng vẫn nắm chặt tấm bản đồ mà Thác Bạt Lẫm đưa cho- Băng Long Thảo, mọc trên vách núi cheo leo tận đỉnh núi tuyết.
"Công chúa, đi tiếp về phía trước chính là 'Quỷ Kiến Sầu' rồi." Thục Hồng hạ thấp giọng, chỉ vào vách băng dốc đứng phía trước: "Người của Vũ Văn Liệt chắc chắn đang mai phục gần đây."
Tiêu Minh Chiêu híp mắt lại, quả nhiên nhìn thấy mấy bóng đen thấp thoáng trong sương tuyết. Nàng cười lạnh một tiếng, cố ý cao giọng: “Sợ gì chứ? Bổn cung muốn xem thử, ai dám cản đường ta!”
Tiếng còn chưa dứt, ba mũi nỏ đã xé gió bay tới!
“Minh Chiêu cẩn thận!” Ánh mắt Thác Bạt Di lóe lên một tia sắc lạnh, thân hình như én lượn bay vút lên, ánh đao vẽ một đường cong bạc giữa không trung…
“Keng! Keng! Keng!”
Ba tiếng vang giòn, toàn bộ phi tiêu đều bị chém rụng. Nàng ấy xoay người đáp xuống đất, mũi đao chĩa nghiêng xuống mặt đất, mái tóc bị gió thổi tung bay, khóe môi lại cong lên một nụ cười phóng khoáng: “Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?”
Cơn gió gào thét lướt qua, thổi tung vạt áo bộ kỵ trang màu đen huyền của Thác Bạt Di. Lưng nàng ấy thẳng tắp, tay cầm một thanh loan đao thon dài, lưỡi đao dưới ánh tà dương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thác Bạt Di lật tay thu đao, nháy mắt với Tiêu Minh Chiêu: “Sợ rồi sao?”
Tiêu Minh Chiêu hoàn hồn, khẽ hừ một tiếng: “Bổn cung có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua?” Nhưng ánh mắt lại không kìm được dừng trên người Thác Bạt Di thêm một thoáng…
Mái tóc dài được búi cao của nàng ấy gọn gàng hiên ngang, vạt áo trước ngực vương chút vụn cỏ và bụi đất, nhưng chẳng hề có vẻ nhếch nhác, ngược lại còn tôn lên vẻ anh tuấn phi phàm. Đôi mắt sáng ngời kia đong đầy ý cười, vừa ngạo nghễ lại vừa sống động, hoàn toàn khác biệt với những tiểu thư khuê các ở Đông Lăng.
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên mỉm cười, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Vừa biết ca múa, lại còn biết múa đao luyện kiếm… Thảo nào hoàng huynh lại thích ngươi.”
Vành tai Thác Bạt Di ửng đỏ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh hất cằm: “Đó là lẽ dĩ nhiên, cô nương Bắc Cảnh chúng ta đâu chỉ biết mỗi thêu thùa.”
Phía xa, Thục Cẩm và Thục Hồng đã giải quyết xong những thích khách còn lại, đang vội vã chạy về phía này.
Đột nhiên, lại có thêm mấy bóng đen nhảy ra.
“Công chúa cẩn thận!” Thục Cẩm và Thục Hồng kinh hãi hô lên.
Tiêu Minh Chiêu vội vàng nghiêng người né tránh, lại thấy thêm nhiều bóng đen khác từ trong tuyết vọt ra. Nàng lật tay rút chiếc roi bên hông ra, vừa mới đánh gục một tên thích khách, đột nhiên dưới chân hẫng đi một khoảng… Có kẻ đã chặt đứt băng tác bên vách đá!
“Vút…”
Tiếng ám tiễn xé gió truyền đến.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh Thác Bạt Lẫm đã lao tới, mạnh bạo đẩy nàng ra.
Hắn ta che chở cho nàng tránh khỏi ám khí, nhưng cũng vì thế mà lảo đảo lùi lại mấy bước, đá vụn dưới chân vỡ ra, cả người treo lơ lửng bên bờ vực thẳm vạn trượng.
“Cẩn thận!” Tiêu Minh Chiêu vội la lên! Chỉ thấy thân mình Thác Bạt Lẫm không vững, vừa sắp rơi xuống, Tiêu Minh Chiêu liền vung roi ra, siết chặt lấy cổ tay hắn ta, cả người nàng nửa treo bên vách đá, đế giày cọ trên vách núi tạo ra âm thanh chói tai.
"Tiêu Minh Chiêu! Buông tay!" Thác Bạt Lẫm ngẩng đầu quát lớn, bên dưới là vực thẳm vạn trượng.
Hai tên tử sĩ Bắc Cảnh cầm đao ép sát, lưỡi đao sáng loáng hàn quang: "Công chúa của Đông Lăng, cớ gì phải xen vào chuyện riêng của Bắc Cảnh?"
Tiêu Minh Chiêu nghiến chặt răng, một tay nắm chặt chuôi roi, tay kia rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, vung ngang một đường bức lui kẻ vừa tới: "Bổn cung hôm nay cứ muốn quản đấy!"
Mũi kiếm và lưỡi đao va vào nhau, tóe lên tia lửa. Gan bàn tay của nàng chấn động đến rách ra, máu theo cây roi nhỏ xuống, nhưng vẫn siết chặt lấy Thác Bạt Lẫm không buông.
"Tự tìm cái chết!" Tên tử sĩ cười gằn, ánh đao chém thẳng vào sợi roi…
"Xoẹt!"
Trong khoảnh khắc sợi roi đứt lìa, Tiêu Minh Chiêu phi thân lao ra, một tay tóm lấy tay Thác Bạt Lẫm!
"Thác Bạt Lẫm!" Tiêu Minh Chiêu lao tới, siết chặt lấy cổ tay hắn ta.
Gió trên vách núi gào thét, thổi tung mái tóc nàng, lòng bàn tay bị vách đá thô ráp cọ đến rướm máu, nhưng vẫn không chịu buông ra.
"Buông tay..." Thác Bạt Lẫm th* d*c.
Nhưng Tiêu Minh Chiêu không cho hắn ta chưa nói hết lời, chỉ đỏ mắt gầm lên: "Câm miệng! Ngươi dám buông tay thử xem!"
Thủ lĩnh ám vệ của Vũ Văn Liệt cười lạnh ép sát: "Công chúa, hôm nay vốn là nội chính của Bắc Cảnh, Đông Lăng không nên nhúng tay vào, nếu công chúa còn cố chấp không tỉnh ngộ, thì đừng trách bọn ta không khách sáo!"
"Chuyện của Thác Bạt Lẫm chính là chuyện của bản cung!" Nàng siết chặt cổ tay Thác Bạt Lẫm hơn nữa, gằn từng chữ: "Muốn giết hắn ta sao? Cứ bước qua xác của ta trước đã!"
Bọn ám vệ nhìn nhau… Làm công chúa của một nước bị thương, chẳng khác nào tuyên chiến.
Thác Bạt Lẫm ngẩng đầu nhìn gò má căng thẳng của nàng, bỗng cười khẽ: "Đồ ngốc..."
Thẩm Nghiên Chi, cô nương mà ngươi dạy dỗ, cũng bướng bỉnh y như ngươi.
"Công chúa hà tất phải làm vậy?" Tên tử sĩ giẫm lên vạt váy của nàng: "Vì một kẻ sắp chết mà bồi cả tính mạng của mình sao?"
Nhìn thấy vạt váy bị giẫm, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhớ ra điều gì, tay trái bất ngờ thò vào túi ẩn dưới vạt váy…
Lò sưởi tay Thẩm Nghiên Chi đưa cho nàng!
Nếu lại gặp nguy hiểm, hãy đập vỡ thân lò.
Nàng lấy ra chiếc lò sưởi tay mạ vàng, hung hăng đập mạnh vào tảng đá!
"Bang…"
Khoảnh khắc thân lò vỡ nát, một luồng khói đỏ rực bốc lên trời, nổ tung như một đóa huyết liên giữa màn trời trắng nhợt.
Từ sườn núi, tiếng chém giết đột nhiên vọng tới.
"Là tín hiệu Xích Diễm của Đông Lăng!"
"Mau rút lui! Có mai phục!"
Hai tên tử sĩ liếc nhìn nhau, quay người bỏ chạy.
Tiêu Minh Chiêu vẫn siết chặt lấy Thác Bạt Lẫm, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, nàng mơ hồ nhìn thấy…
Một đội kỵ binh mặc giáp đen đạp tuyết lao đến, người dẫn đầu đeo thanh bội kiếm quen thuộc của Đông Lăng.
Là người của hắn...
Khoảnh khắc nàng kiệt sức buông tay, Thác Bạt Lẫm lật tay lại giữ chặt lấy cổ tay nàng, mượn lực lật người lên vách đá. Hai người lăn tròn trên nền tuyết, hắn ta che chở cho nàng xoay mấy vòng rồi mới dừng lại.
"Ngươi..." Thác Bạt Lẫm thở hổn hển: "Đã sớm biết có viện binh?"
Tiêu Minh Chiêu lòng còn sợ hãi lắc đầu, nàng không biết.
“Không sao rồi.”

Bình Luận (0)
Comment