Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 26

Gió lạnh buốt giá cuốn theo hạt tuyết, quất vào mặt đến đau rát.
Tiêu Minh Chiêu quỳ xuống trên mặt băng, đầu ngón tay khẽ vén lớp tuyết mỏng phủ trên khe đá ra, một cây non trắng trong như ngọc yên lặng bám rễ giữa những tinh thể băng, trên phiến lá đọng lại những vân sương li ti- Đó chính là Băng Long Thảo trong truyền thuyết.
Thác Bạt Di lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh và một con dao găm nạm hồng ngọc từ trong lòng, đưa cho nàng: “Công chúa, nhận lấy.”
Tiêu Minh Chiêu nhận lấy dao găm, không chút do dự rạch một đường trên ngón trỏ, những giọt máu đỏ thẫm lập tức ứa ra, nhỏ vào trong bình.
Một giọt, hai giọt… Cho đến khi nửa bình dần đầy. Thác Bạt Di cẩn thận tưới máu tươi lên gốc Băng Long Thảo, chỉ trong chốc lát, lá cây khẽ ánh lên một vầng sáng màu đỏ nhạt, rồi lập tức trở lại như thường.
“Cần tưới liên tục ba ngày, dùng máu nuôi rễ, ba tháng sau sẽ thành cây trưởng thành, chúng ta ở lại đây ba ngày là có thể xuống núi rồi, sau khi trở về chỉ cần đợi ba tháng sau tới lấy.” Thác Bạt Di cất bình đi, nhẹ giọng nói.
Thác Bạt Lẫm phủi phủi tuyết trên người, chỉ về hướng đông nam: “Ở đó có một động băng, chứa được ba bốn người không thành vấn đề.” Hắn ta dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua mọi người: “Ta và Di muội quen thuộc địa hình, vậy huynh muội chúng ta và công chúa ở lại, những người còn lại về khu cắm trại trước đi.”
Thục Cẩm lập tức tiến lên một bước, giọng điệu cung kính nhưng không cho phép phản bác: “Nô tỳ cần phải hầu hạ bên cạnh công chúa.”
Nàng ấy nhớ rất rõ ràng, Thẩm đại nhân đã dặn đi dặn lại- Tuyệt đối không được để công chúa ở riêng với Thác Bạt Lẫm!
Thục Hồng và Thục Khách cũng đồng thời lên tiếng: “Thuộc hạ cũng cần ở lại bảo vệ.”
Thác Bạt Lẫm nhướng mày, cười như không cười: “Sao nào? Còn sợ ta ăn thịt công chúa của các ngươi chắc?”
Tiêu Minh Chiêu xoa xoa mi tâm, ngắt lời: “Được rồi, Thục Cẩm, Thục Hồng và Thác Bạt Di ở lại, những người còn lại đều trở về đi.” Nàng liếc Thác Bạt Lẫm một cái: “Dù sao cũng chỉ ở lại hai ba ngày, các cô nương ở cùng một chỗ cũng tiện hơn.”
Thác Bạt Lẫm nhún vai, không nói thêm gì nữa, quay người gọi các thị vệ khác rời đi.
Trong động băng hàn khí dày đặc, Tiêu Minh Chiêu lại đột nhiên dừng bước…
Trong góc động kê một chiếc tháp noãn ngọc, mặt tháp óng ánh như mỡ, chạm rỗng hoa văn hải đường quấn quýt, mép giường còn được nạm vàng mềm để chống va đập.
“Thác Bạt Lẫm cũng thật chu đáo.” Nàng nhướng mày cười khẽ, kéo Thác Bạt Di ngồi lên tháp: “Ngay cả nơi thế này cũng chuẩn bị sẵn noãn tháp.”
Đầu ngón tay Thác Bạt Di lướt qua hoa văn được chạm khắc, bỗng sững người: “Hoa văn này…” Nàng ấy ngước mắt lên, ý tứ sâu xa: “Dường như là thủ pháp chạm khắc của cung đình Đông Lăng.”
Trái tim Tiêu Minh Chiêu chợt đập mạnh một cái.
Là hắn…
Đầu ngón tay vô thức v**t v* mép tháp ngọc, quả nhiên ở một nơi kín đáo đã chạm phải một vết khắc cực nông… “Quý Mão niên đông tàng”.
Đó là ba năm trước, thời điểm Thẩm Nghiên Chi phụng mệnh đi sứ Bắc Cảnh.
….
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Khi giọt máu cuối cùng nhỏ xuống gốc Băng Long Thảo, toàn bộ lá cây đột nhiên ánh lên một vầng hào quang màu máu, sau đó lại từ từ tan đi.
Tiêu Minh Chiêu lưu luyến nhìn đi nhìn lại, cho đến khi bị Thác Bạt Di nhẹ giọng thúc giục: “Ba tháng sau có thể đến lấy rồi.”
Tiêu Minh Chiêu thấy việc đã thành, lúc này mới cùng Thục Cẩm, Thục Hồng và Thác Bạt Di rời đi.
Đường xuống núi còn khó đi hơn đường lên núi.
Gió Bắc Cảnh cuốn theo những hạt tuyết, quất vào mặt đến đau rát. Tiêu Minh Chiêu quấn chặt chiếc áo choàng lông cáo tuyết, đầu ngón tay vô thức v**t v* lò sưởi trong lòng.
Thục Cẩm thúc ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Công chúa, Vũ Văn Liệt hiện tại theo dõi Thế tử vô cùng gắt gao, tai mắt trong cung đã nhiều hơn trước gấp bội. Ngoài ra, Hôi Diêu đã xuất hiện.”
Hôi Diêu, chính là tâm phúc mưu sĩ của Vũ Văn Liệt, quản lý tất cả thư từ mật qua lại giữa Bắc Cảnh và Lưu Túc của Đông Lăng.
Kẻ này âm hiểm xảo trá, ngày thường sống ẩn dật ít khi ra ngoài, chỉ có một nhược điểm duy nhất: Ham mê cờ bạc như tính mạng.
Tiêu Minh Chiêu quyết định ra tay từ sòng bạc.
Thác Bạt Di nhíu mày: “Theo dõi gắt gao như vậy, chúng ta không tiện hành sự.”
“Cứ trở về rồi nói sau.” Tiêu Minh Chiêu nói, vừa đi đường vừa suy tính xem làm thế nào để giúp Thác Bạt Lẫm diễn cho xong vở kịch này.

Bình Luận (0)
Comment