Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 28

Tại Kim Loan Điện Đông Lăng, quần thần nghiêm trang đứng, trong điện im phăng phắc.
Tiêu Minh Dục ngự trên ngai vàng, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua Thẩm Nghiên Chi đang quỳ giữa điện.
“Thẩm ái khanh.” Hoàng đế chậm rãi cất lời, giọng nói không giận mà vẫn uy nghiêm: “Ngự Sử Đài liên danh vạch tội khanh tư thông với Bắc Cảnh, chứng cứ xác thực, khanh có gì để nói không?”
Sắc mặt Thẩm Nghiên Chi bình thản, khẽ ngước mắt lên: “Thần, oan uổng.”
“Oan uổng?” Tiêu Minh Dục cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ ném một chồng tấu chương xuống bàn án: “Mật tín Bắc Cảnh, quân báo bị tiết lộ, thậm chí có kẻ mạo danh trẫm điều động ám vệ- Từng chuyện từng việc, đều chỉa về phía khanh!”
Trong điện xôn xao, các quần thần thì thầm bàn tán.
Liễu Trí Sơn đứng ở hàng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một cách không dễ nhận ra, chắp tay nói: “Bệ hạ, Thẩm Nghiên Chi thân là Thủ phụ, lại cấu kết với địch quốc, tội không thể dung thứ!”
Thẩm Nghiên Chi hờ hững liếc ông ta một cái, không hề biện bác.
Tiêu Minh Dục nheo mắt lại: “Thẩm Nghiên Chi, chứng cứ bày ra trước mắt, khanh còn gì để nói không? Khanh có biết tội không?”
Thẩm Nghiên Chi im lặng một lát, cuối cùng cúi đầu: “Thần… Nhận tội.”
Cả triều đình kinh ngạc.
Hoàng đế đập bàn đứng dậy: “Người đâu! Tước bỏ quan mão Thủ phụ của Thẩm Nghiên Chi, áp giải vào thiên lao, đợi trẫm điều tra rõ chân tướng, sẽ định đoạt sau!”
Cấm quân tiến lên, tháo bỏ quan mão của Thẩm Nghiên Chi, xiềng xích khóa lên người.
Khi Thẩm Nghiên Chi bị áp giải ra khỏi cửa điện, hắn đã quay đầu lại nhìn hoàng đế một cái.
Ánh mắt Tiêu Minh Dục sâu thẳm, đầu ngón tay khẽ lướt trên hoa văn của tay vịn ngai rồng.
….
“Thế tử còn muốn uống đến bao giờ nữa?” Tiêu Minh Chiêu một cước đá văng bàn rượu của Thác Bạt Lẫm, chén lưu ly vỡ tan tành trên đất.
Tên thám tử của Vũ Văn Liệt nấp trên xà nhà, nhìn Thác Bạt Lẫm say khướt ôm eo công chúa, lại bị nàng dùng roi quất rách mu bàn tay.
“Công chúa thật nhẫn tâm…” Thác Bạt Lẫm l**m vết máu trên mu bàn tay, đột nhiên đè nàng ngã xuống tấm nệm da chồn: “Hay là phạt ta hầu hạ ngài nhé?”
Tên thám tử quay đầu đi: Thật ghê tởm.
Dao găm trong tay áo Tiêu Minh Chiêu kề sát yết hầu hắn ta, giọng nói lại quyến rũ: “Ngươi cũng xứng sao?”
Tên thám tử ở trong bóng tối hài lòng rời đi, lại không nhìn thấy lúc Thác Bạt Lẫm cúi người, đôi môi đã lướt qua vành tai nàng: “Thuộc hạ của Vũ Văn Liệt lại sa lưới thêm một tên.”
Tiêu Minh Chiêu thấy không còn bóng dáng tên thám tử, liền đứng dậy.
Giọng nói của Thục Cẩm từ bên ngoài truyền vào: “Công chúa! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nàng ấy loạng choạng xông vào đại điện, búi tóc tán loạn, lá thư trong tay đã bị mồ hôi thấm ướt.
Tiêu Minh Chiêu đang đứng trước gương đồng chỉnh lại trâm cài tóc, nghe vậy đầu ngón tay run lên, bộ diêu bằng vàng nạm ngọc “đinh đang” một tiếng rơi xuống đất.
“Đông Lăng truyền tin tới, Thẩm đại nhân bị giam vào thiên lao rồi!” Thục Cẩm nức nở: “Trong triều vạch tội người thông địch phản quốc, bệ hạ tước bỏ quan mão của người ngay tại triều …”
“Loảng xoảng…”
Cả hộp trang điểm bị hất văng xuống đất, son phấn vương vãi khắp nơi. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Tiêu Minh Dục điên rồi sao?” Nàng một tay giật chiếc vòng tay ném xuống đất: “Thẩm Nghiên Chi sao có thể thông địch phản quốc? Cả Đông Lăng này có tạo phản hết thì Thẩm Nghiên Chi cũng không bao giờ làm thế!”
“Không được, ta phải trở về ngay lập tức.” Tiêu Minh Chiêu vội vàng bắt đầu thu dọn hành lý.
“Thục Cẩm, ngươi còn có tin tức nào khác không?” Tiêu Minh Chiêu vừa thu dọn hành lý vừa hỏi: “Hoàng huynh và hắn quan hệ tốt như vậy, sao có thể dễ dàng tin lời gièm pha?”
“Nghe nói, là do Liễu tần nương nương trong cung châm ngòi thổi gió.” Thục Cẩm nói.
“Hừ, ta nói hắn ta háo sắc làm lỡ việc nước, thật không oan cho hắn chút nào!”
Trong lòng Tiêu Minh Chiêu hoảng loạn, vô thức thu dọn có chút vấp váp. Thân thể đó của Thẩm Nghiên Chi, khí ẩm ở thiên lao có thể lấy đi nửa cái mạng của hắn!
Lúc Thác Bạt Lẫm nghe tin chạy tới, Tiêu Minh Chiêu đã vơ vội y phục nhét vào tay nải, ngay cả chiếc trâm san hô trân quý nhất cũng bị bẻ gãy vứt sang một bên.
“Ta nghe cả rồi, ngươi định trở về sao? Ngươi không diễn nữa à?” Hắn ta tựa vào khung cửa hỏi.
“Diễn cái gì mà diễn!” Nàng vơ lấy áo choàng lông cáo xông thẳng ra cửa: “Hắn bây giờ…”
Giọng nói đột ngột ngừng lại. Thác Bạt Lẫm giơ tay cản đường nàng: “Vũ Văn Liệt không bắt nữa sao? Chứng cứ Lưu Túc thông đồng với địch cũng không cần nữa sao?”
“Tránh ra!” Trong mắt Tiêu Minh Chiêu bừng lên lửa giận: “Còn trì hoãn nữa, cỏ trên mộ hắn cũng cao cả trượng rồi!”
Thác Bạt Lẫm một tay giữ chặt cổ tay Tiêu Minh Chiêu, lực mạnh đến mức khiến nàng đau điếng.
“Vũ Văn Liệt giết phụ hoàng của ta, dựng một đứa trẻ con bù nhìn lên làm vua, bá tánh Bắc Cảnh sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng…” Đáy mắt hắn ta cháy lên ngọn lửa căm hờn đã đè nén nhiều năm: “Công chúa thật sự thấy chết mà không cứu sao?”
Tiêu Minh Chiêu mạnh mẽ hất tay hắn ta ra, trong mắt ánh sáng lạnh sắc như dao: “Đó là chuyện của Bắc Cảnh các ngươi!” Nàng vơ lấy tay nải quay người: “Ta chỉ cần Thẩm Nghiên Chi còn sống!”
Thác Bạt Lẫm đột nhiên cười, tiếng cười mang theo vài phần tự giễu: “Một tháng qua… Công chúa đối với Bắc Cảnh, không có chút lưu luyến nào sao?”
“Không có.” Nàng đáp một cách dứt khoát.
Thác Bạt Lẫm từng bước ép sát, cho đến khi dồn nàng vào giữa cánh cửa và lồng ngực mình: “Nếu như ta nói…” Giọng hắn ta khàn đi: “Ta thích ngươi thì sao?”
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu co rút lại.
“Có thể nào… Vì ta mà ở lại không?”
Tiêu Minh Chiêu đẩy hắn ta ra: “Xin lỗi.” Tiếp tục bước ra ngoài.
Thác Bạt Lẫm tiếp tục nói: “Ngươi thật sự cho rằng, Thẩm Nghiên Chi sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao?”
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu run lên, nàng dừng bước.
“Từ ngày đầu tiên ta quen biết Thẩm Nghiên Chi, ta đã biết hắn là người như thế nào. Chỉ cần nhìn những việc hắn làm sau khi ngươi đến Bắc Cảnh, ta đã rõ, không chỉ vì ngươi, mà còn vì Đông Lăng, lúc này ngươi rời đi, làm sao xứng với khổ tâm của hắn? Hắn muốn ngươi thắng ván cờ này.” Thác Bạt Lẫm nhẹ giọng nói: “Không phải vì ta, cũng không phải vì hắn, mà là vì Đông Lăng.”

Bình Luận (0)
Comment