Sau khi chui vào đầu hẻm, Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng không chống đỡ nổi cúi gập người xuống, một ngụm máu ho ra trong lòng bàn tay.
Thanh Phong vội vàng đỡ lấy thân hình đang xiêu vẹo của hắn: “Đại nhân cần gi phải làm vậy? Hộp mật đó ở trong tay công chúa hay ở trong tay chúng ta cũng như nhau cả thôi.”
Máu rỉ ra từ kẽ tay nhỏ giọt trên gạch xanh, Thẩm Nghiên Chi th* d*c cười khẽ: “Khiến Thác Bạt Lẫm… Tổn thất thêm chút tiền bạc…” Hắn lau đi vết máu bên khóe môi, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “…Cũng chẳng có gì không tốt.”
Còn chưa kịp thở lấy hơi, nơi góc hẻm đã loé lên hai bóng đen.
Kiếm của Thanh Phong đã ra khỏi vỏ ba tấc, thấp giọng nói: “Đại nhân, là thám tử của nhà Vũ Văn.”
Thẩm Nghiên Chi ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Đuổi theo.”
Thanh Phong tung người lao ra, kiếm quang như điện chém thẳng vào yết hầu tên thám tử đó.
Minh Nguyệt từ trên mái nhà lộn người xuống, chiếc áo vàng lướt qua, ám tiễn xé gió, ghim chính xác vào sau tim của một trong hai kẻ đó.
Tiếng giao đấu đã kinh động đến Tiêu Minh Chiêu vừa rời khỏi hắc thị.
Nàng vén chiếc mặt nạ hồ ly trắng lên, chỉ thấy ba người đeo mặt nạ có hoa văn Thao Thiết, kiếm quang sắc lạnh, đang đứng giữa đầu hẻm, một trong số đó đứng sau hai người kia, những ngón tay thon gầy đang ôm lấy ngực mình, nhìn về hướng nàng đến, dường như đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Dưới ánh đèn lồng xanh u tối nhìn sang, trên mặt đất còn có hai người đeo mặt nạ khác, dáng vẻ giống như đã chết.
Thác Bạt Lẫm hỏi: “Nói! Ai phái các ngươi tới! Có phải là Lưu Túc không?” Nói rồi, hắn ta vung kiếm đâm tới.
Trong con hẻm tối, kiếm quang đột nhiên lóe lên, Thanh Phong và Minh Nguyệt một trái một phải bảo vệ trước người Thẩm Nghiên Chi, chiếc mặt nạ Thao Thiết dưới ánh đèn lồng xanh u tối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Loan đao của Thác Bạt Lẫm rạch qua màn đêm, mũi đao chĩa thẳng vào yết hầu của Thẩm Nghiên Chi, nhưng đã bị Minh Nguyệt lật tay dùng kiếm gạt ra, giữa những tia lửa tóe lên, Thanh Phong đã xoay người đâm về phía hông của Thác Bạt Lẫm…
“Keng!”
Thác Bạt Lẫm vội vàng lùi lại ba bước, chiếc mặt nạ đồng bị kiếm khí quét trúng rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hắn ta lau đi vết máu bên má, cười lạnh nói: “Lũ chó do Lưu Túc nuôi, đúng là trung thành thật.”
Thanh Phong và Minh Nguyệt không nói gì, nhưng chiêu kiếm lại càng thêm sắc bén. Còn Thẩm Nghiên Chi tựa vào tường th* d*c, máu rỉ ra từ kẽ tay đã nhuộm đỏ nanh của chiếc mặt nạ Thao Thiết.
Tiêu Minh Chiêu bước lên, mượn ánh đèn lồng xanh u tối nhìn kĩ, lớp lót trong tay áo là loại thêu vân mây đặc trưng của Đông Lăng, trái tim nàng bỗng đập mạnh một cái… Người của Đông Lăng?
“A Chiêu cẩn thận!” Thác Bạt Lẫm đột nhiên kéo lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra sau lưng mình, hai người đeo mặt nạ trước mắt còn chưa đánh xong thì đã có mười mấy tên áo đen bịt mặt từ phía sau cầm đao lao tới, mũi đao chĩa thẳng vào hộp mật trong lòng nàng.
“Đi bảo vệ nàng ấy!” Thẩm Nghiên Chi tay trái cầm kiếm, tay phải ôm ngực, tựa vào tường, gào lên với Thanh Phong, giọng nói khàn đặc vỡ vụn.
Thanh Phong và Minh Nguyệt lập tức chuyển hướng kiếm, nghênh chiến với đám người áo đen kia. Thác Bạt Lẫm lại lạnh lùng liếc mắt, nhân lúc hỗn loạn một đao chém về phía Thẩm Nghiên Chi, lạnh giọng nói: “Lũ chó chạy của Lưu Túc, chịu chết đi!”
Lúc này Thanh Phong một kiếm chặn hắn ta lại, mũi kiếm xoay chuyển…
“A Lẫm! Cẩn thận!” Tiêu Minh Chiêu kinh hãi kêu lên.
Kiếm của Thanh Phong đâm thẳng vào cánh tay phải của Thác Bạt Lẫm.
Một tiếng “xoẹt”, mũi kiếm rạch qua lớp vải áo của Thác Bạt Lẫm, máu tươi lập tức loang ra.
A Lẫm?
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Nghiên Chi loạng choạng, phân tâm nhìn sang, nhưng bên sườn phải lại đột nhiên có một lưỡi dao ngắn đâm tới…
“Phụt…”
Tiếng lưỡi đao của tên áo đen đâm vào bụng trầm đục vang lên rõ mồn một trong màn đêm. Thẩm Nghiên Chi lảo đảo lùi lại, lưng đập mạnh vào tường, một vị tanh ngọt trào lên cổ họng.
“Đại nhân!” Thanh Phong vội vã chạy tới, một kiếm cắt ngang cổ họng tên áo đen trước mặt Thẩm Nghiên Chi.
Thẩm Nghiên Chi cố gắng chống đỡ ngước mắt lên, lại thấy Tiêu Minh Chiêu đã lao đến bên cạnh Thác Bạt Lẫm, run rẩy xé vạt váy băng bó vết thương cho hắn ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “A Lẫm, ngươi sao rồi? Có đau không?”
Thẩm Nghiên Chi nhìn gò má lo lắng của nàng, đột nhiên cười khẽ một tiếng. Bọt máu trào ra từ khóe môi, cơn đau dữ dội ở bụng gần như khiến hắn không đứng vững, nhưng cơn đau nơi trái tim còn dữ dội hơn.
Chiêu Chiêu của hắn, đang đau lòng vì người khác.
“Chủ thượng!” Minh Nguyệt đỡ lấy Thẩm Nghiên Chi đang trượt xuống, bộ quan phục màu đen của hắn đã bị máu tươi thấm đẫm, máu từ tua ngọc bội nhỏ giọt trên gạch xanh, uốn lượn thành một đường.
Trước khi ý thức tan rã, đầu ngón tay hắn vẫn hướng về phía Tiêu Minh Chiêu, lại thấy chiếc trâm cài tóc hình hải đường bằng gỗ trên tóc nàng rơi xuống… Đó là chiếc trâm do chính tay hắn điêu khắc, giờ đây đã dính máu của Thác Bạt Lẫm.
Cuối hẻm đột nhiên vang lên tiếng bước chân đều đặn, tử sĩ nhà Vũ Văn giơ cao đuốc ép sát lại, ánh lửa soi sáng cả nửa con phố dài. Thanh Phong đỏ hoe mắt cõng Thẩm Nghiên Chi đang hôn mê trên lưng, nghiến răng nói: “Đi!”
Tiêu Minh Chiêu sững sờ nhìn bóng lưng của đám người đó rời đi, trong lòng bỗng dưng trống rỗng một mảng.