Tại sòng bạc Bắc Cảnh, khói hương mờ mịt.
Thục Hồng trong một bộ quần áo xanh, đầu ngón tay mân mê ba viên xúc xắc, mỉm cười tủm tỉm nhìn Hôi Diêu ở đối diện: "Đại nhân, ngài lại thua rồi."
Trên trán Hôi Diêu rịn ra mồ hôi lạnh, những thỏi vàng trước mặt đã sớm thua sạch, ngay cả ngọc bội bên hông cũng đã đặt cược. Hắn ta nghiến răng nói: "Hôm nay vận may không tốt, ngày khác lại đánh bạc!"
"Ngày khác?" Bờ môi đỏ mọng của Thục Hồng khẽ cong lên: "Quy củ của sòng bạc, nợ không trả… Chặt ngón tay để trả nợ."
Nàng ấy "bốp" một tiếng, lấy ra một con dao nhỏ lưỡi mỏng, ghim thẳng vào bàn.
Sắc mặt Hôi Diêu biến đổi: "Ngươi…"
"Tuy nhiên..." Thục Hồng đột nhiên ghé sát lại, hạ thấp giọng: "Ta lại có một cách, có thể cứu mạng của ngài." Nói rồi, nàng ấy lập tức kéo Hôi Diêu đi lên lầu.
Trong một căn phòng trên lầu hai, ánh nến u tối.
Hôi Diêu cảnh giác nhìn chằm chằm Thục Hồng: "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Thục Hồng khoan thai rót một chén rượu: "Hộp mật Long Cốt."
Hộp mật Long Cốt- Toàn bộ đều là thư từ mật qua lại giữa hai nhân vật lớn của Bắc Cảnh và Đông Lăng, đều do hắn ta phụ trách truyền tin.
Đồng tử Hôi Diêu co rút lại, mạnh mẽ đứng dậy: "Đừng hòng!" Nói xong hắn ta cười một tiếng: “Hóa ra ngươi có chủ ý này.”
"Ngươi vội cái gì?" Thục Hồng cười khẽ: "Ta đâu phải muốn lấy mạng của ngươi, chỉ cho ngươi một con đường sống." Đầu ngón tay nàng ấy chấm rượu, vẽ một vòng tròn trên bàn: “Mặc dù ai ai cũng muốn có hộp mật Long Cốt, nhưng một nữ tử như ta cần thứ đó để làm gì? Ta chỉ cần tiền.” Nói xong nàng ấy vuốt vuốt tóc, lại nói: “Tháng sau hắc thị mở cửa, cái hộp của ngươi có thể đáng giá không ít tiền, có thể đổi được không ít ngân lượng.”
“Thứ đó một khi để lộ ra ngoài…” Hôi Diêu có chút do dự, hắn ta biết sẽ rước họa sát thân.
“Những người giao dịch ở hắc thị đều đeo mặt nạ nanh đồng, ai có thể nhận ra ngươi chứ?”
Hơi thở của Hôi Diêu trở nên dồn dập: "Nếu Vũ Văn đại nhân biết…"
"Thứ Vũ Văn Liệt muốn là hộp mật, chứ không phải ngươi." Thục Hồng cười lạnh: "Ngươi cầm tiền cao chạy xa bay, ẩn danh mai tích, há chẳng phải sung sướng sao?"
Hôi Diêu nhìn chằm chằm vào vết rượu đang dần khô trên bàn, đột nhiên cười: "Được! Đầu tháng sau, gặp ở 'Huyền Tự Các' tại hắc thị."
———
Hắc thị Bắc Cảnh, ngày mồng ba tháng bảy.
Tiếng mõ giờ Tý vừa điểm qua, cánh cửa đồng của hắc thị Bắc Cảnh từ từ mở ra trong gió tuyết.
Những chiếc đèn lồng u tối lắc lư trong gió, kéo bóng những người đeo mặt nạ thành những bóng ma xiêu vẹo.
Tiêu Minh Chiêu buộc chặt chiếc mặt nạ hồ ly trắng, dưới lớp áo choàng thêu chỉ vàng giấu ba con dao nhỏ lưỡi mỏng.
Thác Bạt Lẫm ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Hôi Diêu đang ở Huyền Tự Các, vị tiên sinh coi sổ sách mà Vũ Văn Liệt tin tưởng nhất cũng ở đó."
Nàng cố ý cao giọng: "Phu quân~ Chiếc trâm này có đẹp không?"
"Tất nhiên là đẹp! Cẩn thận bậc thềm." Thác Bạt Lẫm hờ hững đỡ eo nàng, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ đồng quét nhìn bốn phía: Trong bóng tối có những tên buôn người đang ngồi xổm, trên cổ tay của những đứa trẻ trong lồng buộc sợi dây đỏ cùng màu với châu báu; Dưới quầy hàng son phấn giấu những con dao găm chưa mài lưỡi, trong móng tay bà chủ vẫn còn dính máu của mục tiêu ngày hôm qua.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên dừng bước.
Trong bóng tối của quán trà có một nam nhân đeo mặt nạ Thao Thiết ngồi đó, những ngón tay thon dài đang v**t v* mép chén trà… Động tác xoay cổ tay này, giống hệt thói quen của người nào đó khi phê duyệt tấu chương.
“Tìm chỗ ngồi trước đã.” Thác Bạt Lẫm nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói: “Xung quanh đây có hai tên ám thám của Vũ Văn Liệt, hành sự cẩn thận.”
Nhưng ánh mắt Tiêu Minh Chiêu vẫn không hề rời khỏi người đó.
Thác Bạt Lẫm nhận ra ánh mắt của nàng, cố ý cúi người thì thầm bên tai nàng: “Sao vậy? Ngươi quen người đó à?”
Tiêu Minh Chiêu lắc đầu, nhưng lại không nhịn được nhìn thêm hai cái… Tư thế ngồi của người đó, dáng vẻ cầm chén, thậm chí cả tấm lưng hơi cong khi ho khan, đều quen thuộc đến lạ thường.
"Phu quân nếm thử cái này đi." Nàng đột nhiên đút miếng mứt vào đôi môi Thác Bạt Lẫm, liếc mắt thấy người đeo mặt nạ Thao Thiết bất chợt siết chặt chén trà. Thác Bạt Lẫm thuận theo đầu ngón tay nàng cắn lấy miếng mứt, cố ý l**m qua đầu ngón tay nàng.
"Xoảng!" Bàn trà đổ nhào, trà nóng bắn lên tay áo của người đeo mặt nạ Thao Thiết.
Tiêu Minh Chiêu đứng dậy, bước về phía bóng tối đó.
Vừa đi được hai bước, trên đài cao đột nhiên vang lên tiếng chiêng đồng.
"Dạ minh châu của Đông Lăng quốc, huyết ngọc bích của Tây Lương quốc…" Hắc nương tử phụ trách đấu giá mở hộp mật Long Cốt ra, thu hút ánh mắt của không ít người.
Nhưng không ai biết rằng, dưới lớp châu báu là một tấm ván ẩn đang đè lên một cuộn da dê đã ố vàng.
Tiêu Minh Chiêu và Thác Bạt Lẫm đưa mắt nhìn nhau… Đó chính là mật thư mà bọn họ cần.
“Hai trăm lượng!”
“Ba trăm lượng!”
“Năm trăm lượng!”
“Tám trăm lượng!”
Tiếng ra giá vang lên không ngớt.
Thác Bạt Lẫm đột nhiên giơ bảng: “Hai ngàn lượng.”
Cả khán trường một mảnh xôn xao.
Đây là ai vậy? Vừa đến đã ra tay hào phóng.
Có người thì thầm: “Thác Bạt thế tử này lại đến nữa rồi sao?”
“Chứ còn gì nữa, vì vị công chúa Đông Lăng kia mà ngay cả cấm địa của gia tộc cũng dám xông vào.”
“Chậc chậc, đúng là một kẻ si tình, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân…”
Từ trong góc truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Ba ngàn lượng.” Dưới chiếc mặt nạ Thao Thiết vang lên hai tiếng ho khan.
“Người đó là ai?” Thác Bạt Lẫm nghi hoặc nhìn sang, là ai vừa ra giá đã cao như vậy.
Hắn ta suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là người do Lưu Túc phái tới?” Tiêu Minh Chiêu không nói gì, quay đầu nhìn người đó, nàng luôn cảm thấy có một sự quen thuộc khó tả.
Hắn ta cúi người ghé sát vào tai Tiêu Minh Chiêu: “Nếu là người bọn chúng phái tới, vậy thì chúng ta phải diễn kịch rồi, Thác Bạt Lẫm ta hôm nay vì tình yêu mà vung tiền như rác.”
Sau đó Thác Bạt Lẫm ôm chặt lấy eo Tiêu Minh Chiêu, lớn tiếng la lên: “Mỹ nhân, còn muốn nữa không?”
Tiêu Minh Chiêu kiều mị lớn tiếng nói: “Thế tử điện hạ, hôm nay ta nhất định phải có được viên huyết ngọc bích đó.”
“Được! Vì mỹ nhân! Bản thế tử nguyện ra bốn ngàn lượng!”
“Năm ngàn lượng.” Ánh mắt của người đeo mặt nạ Thao Thiết vẫn luôn dán vào bàn tay đang đỡ lấy vòng eo nữ tử của Thác Bạt Lẫm, giọng nói của hắn đã mang theo sự phẫn nộ bị đè nén.
Chén trà vỡ nát trong lòng bàn tay hắn, máu tươi theo kẽ tay nhỏ giọt, tụ lại thành một vũng nhỏ trên bàn án.
Không hiểu tại sao Tiêu Minh Chiêu lại thấy hoảng trong lòng, nhưng vẫn cất tiếng ra giá theo: “Bảy ngàn lượng!”
“Khụ khụ khụ…” Người đó ho đến mức sống lưng run lên, hơi thở dưới lớp mặt nạ mang theo mùi máu tanh.
Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng nói: “...Tám ngàn lượng.”
“Thế tử, ngân phiếu chúng ta mang theo…” Tùy tùng nhỏ giọng nhắc nhở: “E là sắp không đủ rồi…”
Thác Bạt Lẫm đang định mở miệng, Tiêu Minh Chiêu đã giành nói trước: “Tám ngàn năm trăm lượng.” Nàng tháo chiếc vòng vàng quấn trên cổ tay xuống: “Không đủ thì cầm cố cái này.”
Đám đông lại một lần nữa xôn xao.
“Quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng…”
“Thác Bạt thế tử thật có phúc khí…”
Người đeo mặt nạ Thao Thiết chậm rãi ngả người vào lưng ghế, giơ tay ra hiệu từ bỏ. Lúc búa đấu giá hạ xuống, Tiêu Minh Chiêu thấy rõ trong nắm tay đang siết chặt của hắn, máu rỉ ra đã nhuộm đỏ cả tay áo.