Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 34

Những chiếc đèn lồng của dịch quán Bắc Cảnh lắc lư trong gió, Tiêu Minh Chiêu loạng choạng đập mạnh vào cánh cửa lớn. Tên tiểu nhị mở cửa còn đang ngái ngủ, vừa định quát tháo, lại thấy nàng run rẩy giơ lên một tấm ngọc bội có hoa văn phượng hoàng…
“Chiêu Dương công chúa.” Giọng nàng khàn đến không ra tiếng: “Ta muốn tìm người.”
Tiểu nhị vội vàng tránh đường, Tiêu Minh Chiêu xông vào dịch quán, vạt váy lướt qua những bậc thềm đá phẳng lì. Đại sảnh tầng dưới không một bóng người, những cánh cửa phòng khách trên lầu lần lượt bị nàng đẩy ra, gió lạnh cuốn vào, ánh nến lúc sáng lúc tắt, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
“Hai ngày gần đây… Có người Đông Lăng nào ở đây không?” Nàng nắm lấy tay áo tiểu nhị, đầu ngón tay lạnh buốt.
Tiểu nhị lắc đầu: “Không có, hai ngày nay chỉ có các đoàn thương buôn của Bắc Cảnh và Tây Lương.”
Tiêu Minh Chiêu sững sờ, lồng ngực như bị người ta khoét đi một mảng, gió lạnh tràn vào, đông cứng khiến nàng đau buốt. Nàng đột nhiên nhớ đến vết thương ở bụng của người đó, hình ảnh máu tươi thấm đẫm bộ huyền y cứ mãi lởn vởn trước mắt…
“Y quán… Hắn nhất định đang ở y quán!”

Gió trên con phố dài gào thét, Tiêu Minh Chiêu gõ cửa từng y quán một, lòng bàn tay đập đến đỏ ửng, giọng nói gần như rách toạc…
“Thẩm Nghiên Chi! Ngươi có ở trong đó không?”
“Thẩm Nghiên Chi… Có phải ngươi đến rồi không?”
“Ta biết ngươi đã đến… Có phải ngươi giận ta nên mới không chịu gặp ta?”
Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió gào thét.
Mãi cho đến y quán cuối cùng, cánh cửa “két” một tiếng hé ra một khe hở, một dược đồng dụi mắt thò đầu ra: “Không có ai ở đây chữa bệnh, nhưng tối nay sư phụ của ta có đi khám bệnh bên ngoài, một cô nương mặc váy màu vàng ngỗng đã đến mời người, đã đi về phía ngoại thành phía nam. Trước khi đi, sư phụ có nói là đi xem bệnh cho một bệnh nhân người Đông Lăng, bệnh rất khó chữa…”
Váy màu vàng ngỗng… Minh Nguyệt!
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu đột nhiên co rút lại, giống như người đuối nước vớ được khúc gỗ: “Ở đâu? Đưa ta đi!”
“Ồn ào cái gì! Nửa đêm nửa hôm còn để người ta ngủ không?” Chưởng quỹ khoác áo ngoài từ hậu đường bước ra, trên mặt đầy vẻ bực bội.
Tiêu Minh Chiêu gần như muốn quỳ xuống: “Cầu xin ngài… Nói cho ta biết hắn ở đâu.”
Chưởng quỹ đánh giá nàng một lúc, cuối cùng thở dài: “Giờ này, đại phu của tiệm chúng ta e là khám bệnh xong đã về nhà rồi.” Sau đó giơ ngón tay lên chỉ chỉ: “Hôm nay nơi đại phu đến là ngoại thành phía nam, đến cổng thành đi dọc theo quan đạo ba dặm, chỗ có một cây hòe già thì rẽ vào, có một biệt viện.”
Tiêu Minh Chiêu quay người định chạy, liếc mắt lại thấy một con ngựa đen đang buộc ở cửa y quán. Nàng một tay giật lấy mặt dây chuyền vàng bên hông nhét vào tay dược đồng: “Ngựa này ta mua!”
Không đợi câu trả lời, nàng đã lật người lên ngựa, phi nước đại đi mất.
————
Bên trong biệt viện, phòng ngủ.
Thẩm Nghiên Chi tựa vào giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, băng gạc trên bụng đã thấm máu. Thanh Phong đang thay thuốc cho hắn, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập ngoài sân, từ xa vọng lại gần.
“Đại nhân, có người…”
Lời còn chưa nói hết, cửa lớn đã bị đẩy mạnh ra.
Gió lốc cuốn theo bóng dáng quen thuộc kia xông vào, búi tóc của Tiêu Minh Chiêu tán loạn, người đầy bụi đất, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nước mắt bỗng dưng rơi xuống…
"...Thẩm Nghiên Chi."
Giọng nói của nàng nhẹ tựa tiếng thở dài, lại nặng như dấu ấn khắc sâu vào tim hắn.
"...Thẩm Nghiên Chi." Nàng nghẹn ngào tiến lên một bước, chiếc giày thêu giẫm phải toa thuốc vương vãi trên nền đất, hai chữ "Huyền Hồ" trên đó bị máu tươi loang ra, đâm vào mắt khiến hốc mắt nàng nhói đau.
Huyền Hồ, dùng để giảm đau.
"Thẩm Nghiên Chi." Nàng lại thử gọi một tiếng nữa.
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt không nói gì, đầu ngón tay lặp đi lặp lại việc v**t v* chiếc nhẫn ban chỉ trên tay phải – Những vết rạn như mạng nhện trên ngọc trắng được những sợi tơ vàng tỉ mỉ quấn lấy, hắt ra thứ ánh sáng vụn vỡ dưới ánh nến.
Đó là chiếc nhẫn mà trước đây ở Đông Lăng, khi Bùi Diễm và nàng đang nô đùa, hắn đã ở sau hòn giả sơn bóp nát. Sợi tơ vàng dùng để sửa lại ban chỉ cũng là do Thanh Phong tìm về trong đêm.
"Chiếc nhẫn ban chỉ này..." Tiêu Minh Chiêu nức nở đưa tay chạm vào ngón tay hắn: "Là quà ta tặng ngươi năm mười bốn tuổi..."
Hắn nhẹ nhàng rụt tay về, vành nhẫn ban chỉ lướt qua đầu ngón tay nàng.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa đột nhiên trở nên dồn dập, hắn cúi đầu, hơi thở không ổn định, càng khiến sắc mặt hắn thêm lạnh lùng.
"Có phải ngươi giận ta không nhận ra ngươi không?" Nàng quỳ một gối xuống trước giường, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào tấm vải băng thấm máu trên bụng hắn.
"Hay là giận ta đã hại ngươi bị thương?" Nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, nóng đến mức khiến đầu ngón tay hắn run lên.
Hắn nhắm mắt lại, hàng mi rậm đổ xuống hai bóng xanh mờ trên gương mặt trắng xanh, tựa như đã đóng chặt cánh cổng của tất cả mọi cảm xúc.
"Thẩm Nghiên Chi, ngươi nói một câu đi, ngươi đừng như vậy..."
"Nếu ngươi tức giận, ngươi đánh ta mắng ta đều được, đừng không ngó ngàng gì đến ta... Ta sẽ sợ hãi."
Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng ngước mắt lên, trong con ngươi đen láy cuộn trào những cảm xúc mà nàng không tài nào hiểu nổi: "Còn nhớ trên đỉnh núi tuyết, Thục Cẩm đã dặn dò người điều gì không?"
Toàn thân nàng cứng đờ.
"Nếu lại gặp nguy hiểm…" Giọng nói nàng khản đặc vì khóc, đôi môi run rẩy, thanh âm tựa như giấy nhám mài trên đá xanh: "Đập vỡ thân lò."
Nàng đương nhiên nhớ, lúc đó Thác Bạt Lẫm sắp rơi xuống vách núi, thám tử Bắc Cảnh bảo nàng tránh ra, nàng thề chết không theo, nàng đã không chút do dự mà đập vỡ lò sưởi tay...
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ho khan, máu đỏ tươi rỉ ra từ kẽ tay: "Khụ khụ... Ta tính toán mọi thứ để bảo vệ tính mạng cho người..." Hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt: "Còn người thì sao? Người không màng đến bản thân như vậy, lúc vì Thác Bạt Lẫm mà đập vỡ lò sưởi, có từng nghĩ đến…"
Một ngụm máu ho ra vương trên vạt áo nàng, tựa như đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng.
"Ta sai rồi! Ta biết ta sai rồi!" Nàng hoảng loạn dùng tay áo lau đi vết máu bên môi hắn, nước mắt hòa cùng vết máu nhòe nhoẹt khắp mặt: "Ngươi đừng tức giận, sau này ta không bao giờ như vậy nữa!"

Bình Luận (0)
Comment