Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 35

"Đại nhân!"
Thấy bên môi Thẩm Nghiên Chi rỉ ra một vệt máu, Thanh Phong lập tức lao tới đỡ lấy thân hình đang xiêu vẹo của hắn.
Bát thuốc trên kỷ trà nhỏ bên giường bị hất đổ, nước thuốc màu nâu sẫm đổ lên trung y trắng như tuyết, loang ra một mảng màu tối đáng sợ.
Thẩm Nghiên Chi tựa như bị một lưỡi dao vô hình rạch toang lồng ngực, Thanh Phong đỡ hắn tựa vào lòng mình, một tay hắn đè lên ngực, một tay siết chặt lấy thành giường, khớp xương phát ra những tiếng kêu như không thể chịu nổi sức nặng, nhưng vẫn không thể đè nén được nửa tiếng rên đau thoát ra từ cổ họng.
"Minh Nguyệt! Mau đi sắc thêm một thang thuốc mà tối nay đại phu đã kê!" Thanh Phong gấp gáp kêu lên, ngón tay đã đặt lên mạch của Thẩm Nghiên Chi, chỉ cảm thấy mạch tượng dưới đầu ngón tay hỗn loạn như ngựa hoang thoát cương.
Tiêu Minh Chiêu sợ đến ngây người tại chỗ, nàng nhìn Thẩm Nghiên Chi ôm lấy tim cuộn người lại, ngón tay thon dài siết chặt vạt áo, đốt ngón tay trắng bệch, mồ hôi lạnh trong phút chốc đã thấm đẫm tóc mai.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đau đến không nói nên lời, chỉ có vài tiếng r*n r* bị đè nén thoát ra từ cổ họng, như thể bị ai đó bóp nghẹt hơi thở.
"Công chúa..." Thanh Phong đỏ mắt ngẩng đầu: "Cầu xin người, làm ơn, đừng kích động đại nhân nữa."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên run lên dữ dội, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, văng lên tay áo của Thanh Phong.
Cả người hắn như mất hết sức lực ngã ra sau, đã hôn mê bất tỉnh.
"Đại nhân!" Thanh Phong luống cuống, vội vàng đặt hắn nằm thẳng, đưa tay thăm dò hơi thở nơi mũi, hô hấp yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được.
Minh Nguyệt mặt mày trắng bệch: "Hôm nay vị đại phu đó đã nói, đại nhân do tâm bệnh tái phát, đại phu ở Bắc Cảnh không giỏi châm cứu, cho dù có tìm đến cũng vô dụng..." Nàng ấy cắn răng, "Hay là ta đến dịch quán xem sao, nếu có thương đội từ Đông Lăng đến, biết đâu có thể tìm được lang trung biết châm cứu!"
"Không cần đi! Ta vừa từ đó trở về, gần đây không có thương đội nào của Đông Lăng cả." Tiêu Minh Chiêu bất giác đáp lời.
Sau đó, lại nói thêm một câu: "Châm cứu?" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt còn vương vệt nước mắt lóe lên một tia sáng rõ: "Ta biết."
Thanh Phong ngẩn người: "Công chúa biết ư?" Hắn ta vô thức lắc đầu, "Chuyện này không thể đùa..."
"Ta không nói đùa." Nàng đã kéo vạt áo của Thẩm Nghiên Chi ra, để lộ lồng ngực trắng bệch như giấy của hắn. Khi đầu ngón tay lướt qua những vết sẹo cũ hằn sâu năm tháng ấy, ký ức liền ùa về như thủy triều…
Đông Lăng, Thái Y viện.
Có một lần Thẩm Nghiên Chi tâm bệnh tái phát, suýt chút nữa mất mạng, từ sau lần đó, đêm đêm nàng quỳ trước cửa phòng lão thái y cầu học, cho đến khi nền đá xanh mài rách cả đầu gối.
Vì thử dược tính mà nuốt canh hoàng liên, đắng đến mức phải bò ra chiếc bình bằng ngọc trắng do hoàng huynh tặng nôn khan.
Khi lấy ngân châm đâm vào huyệt vị nơi tim mình, những giọt máu đã nhuộm đỏ cả trung y bằng lụa mỏng, bị cung nữ đến đưa điểm tâm bắt gặp, sợ đến mức đánh rơi cả khay thức ăn.
Thu hồi dòng suy nghĩ.
Ở Đông Lăng, có các thái y tay nghề điêu luyện, nàng chưa từng tự mình ra tay.
Thế nhưng bây giờ, nàng không thể không làm.
Nàng nhận lấy hòm thuốc từ trong tay Thanh Phong, lấy ra một cuộn vải rồi mở ra.
Mũi kim đầu tiên run rẩy đâm vào huyệt Thiên Trung, Thẩm Nghiên Chi không hề có phản ứng.
Nàng cắn vào đầu lưỡi để buộc bản thân giữ vững tay, khi mũi kim thứ hai hạ xuống huyệt Cự Khuyết, hàng mi của hắn đột nhiên run nhẹ.
"Có hiệu quả rồi!" Giọng nói của Thanh Phong run rẩy.
Khi mũi kim thứ tám đâm vào huyệt Cưu Vĩ, hai hàng lông mày của Thẩm Nghiên Chi đột nhiên nhíu chặt. Tiêu Minh Chiêu lập tức nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, ngón cái v**t v* sợi dây đỏ trên cổ tay hắn: "Sắp xong rồi... Chiêu Chiêu ở đây với ngươi."
Khi mũi kim cuối cùng rời tay, hơi thở của Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng đã ổn định. Tiêu Minh Chiêu giống như kiệt sức ngã khuỵu xuống đất, nhưng vẫn gắng gượng bắt mạch cho hắn: "Tạm thời... Không sao rồi."
Lúc đứng dậy, thân hình nàng lảo đảo, Thanh Phong định đỡ nhưng bị nàng từ chối: "Ta không sao, ta đến y quán bốc thuốc."
Đêm đã về khuya.
Dưới hàng hiên, Minh Nguyệt chống cằm ngủ gật, siêu thuốc "ùng ục" một tiếng sôi lên khiến nàng ấy giật mình run rẩy một cái, đưa tay định nhấc nắp- "Xì!" Đầu ngón tay lập tức bị bỏng một mảng đỏ ửng.
Trên mái nhà, Thanh Phong nghe tiếng liền cúi đầu: "Còn được không đó? Không được thì đổi ta sắc cho."
"Đi canh gác của ngươi đi!" Minh Nguyệt vừa vẫy tay vừa lườm hắn ta, lại thoáng thấy lọ thuốc trị thương mới giắt bên hông của tên ám vệ gỗ đá này- Chính là loại kim sang cao mà hôm qua nàng ấy thuận miệng nhắc tới.
….
Trong phòng, tim đèn "bụp" một tiếng, tóe lên một đóa hoa lửa.
Tiêu Minh Chiêu đang gục bên mép giường ngủ thiếp đi, bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn rất nhỏ: "Nước…"
Lúc bừng tỉnh, nàng suýt chút nữa đã làm đổ cả ghế, nhìn thấy người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ run, chân mày hơi nhíu lại. Nàng vội vàng đứng dậy, luống cuống tay chân đi lấy ấm trà.
Sau khi đặt ly nước đã rót xong lên chiếc kỷ nhỏ bên giường, nàng đỡ Thẩm Nghiên Chi dậy tựa vào vai mình, lúc này mới đột nhiên nhận ra hắn đã gầy đi rất nhiều, xương sống cấn vào khiến lồng ngực nàng đau nhói.
"Uống từ từ thôi…" Bàn tay nàng nâng chén trà vững đến không ngờ, nào còn dáng vẻ kiêu kỳ làm vỡ ba chén thuốc năm nào nữa.
Vừa mới nuốt xuống một ngụm, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ho sặc sụa, tơ máu nhuộm đỏ cả vành chén.
Tiêu Minh Chiêu vội vàng đặt chén trà xuống, lòng bàn tay áp lên ngực hắn vuốt nhẹ cho xuôi khí, lại cảm nhận được một mảng nóng hổi.
"Sốt rồi sao?" Đầu ngón tay nàng vừa chạm đến trán hắn đã bị nhiệt độ cao làm cho bỏng rát đến run lên.
Nàng vội vàng đặt hắn nằm xuống, đắp lại góc chăn, đang định đứng dậy đi lấy nước thì vạt áo lại truyền đến một lực kéo yếu ớt…
"...Đừng đi."
Thẩm Nghiên Chi sốt đến mê man, nhưng ngón tay lại nắm chặt không buông, giống như người đuối nước vớ được cọng rơm cứu mạng.
"Ta không đi, ta chỉ đi lấy nước thôi." Nàng ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với hắn, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay hắn ra.
Nhưng bàn tay đó dường như có sức lực rất lớn, nàng gỡ ra cũng có chút khó khăn.
"Ngươi buông tay trước để ta đi lấy nước, ta thật sự không đi đâu cả, sẽ ở đây với ngươi."
Dường như đã nghe được câu nói này của nàng, người trên giường, bàn tay có chút nới lỏng. Tiêu Minh Chiêu rút vạt áo ra, vội vàng đứng dậy.
Vừa mới kéo mở cửa ra, nàng đã đụng phải Thanh Phong đang bưng một chiếc thau đồng đi tới.
Phía sau làn hơi nước trắng bốc lên từ nước nóng, thanh niên nghiêm mặt nói: "Minh Nguyệt đã đun rất nhiều, đủ dùng."
Nàng ngẩn ra: "Ngươi nghe thấy chúng ta…?"
"Ám vệ phải luyện thính lực." Thanh Phong đặt thau đồng xuống, xoay người rời đi, nhưng lúc bước qua ngưỡng cửa lại khựng lại một chút: "...Hôm nay lúc đại nhân hôn mê, đã gọi tên công chúa sáu lần."
Tiêu Minh Chiêu ngẩn ra, sao lại có cảm giác, Thanh Phong này, dường như không mấy thiện cảm với nàng.

Bình Luận (0)
Comment