Tiêu Minh Chiêu vắt một chiếc khăn lạnh, nhẹ nhàng đắp lên trán đang nóng bỏng của Thẩm Nghiên Chi. Giọt nước trượt dọc theo xương mày của hắn, nàng vô thức dùng đầu ngón tay lau đi.
Khi chiếc khăn được thay đến lần thứ ba, Minh Nguyệt bưng một bát thuốc rón rén đi vào. Nước thuốc màu nâu sẫm sóng sánh, phản chiếu bóng hình của hai người đang chồng lên nhau.
"Ta đỡ hắn dậy." Tiêu Minh Chiêu vòng tay qua bả vai Thẩm Nghiên Chi, để hắn tựa vào lòng mình, một tay ôm lấy hắn, một tay đưa tới bát thuốc Minh Nguyệt đang bưng, múc một muỗng thuốc.
Vừa đưa đến gần môi Thẩm Nghiên Chi, hắn vô thức nhíu mày quay mặt đi chỗ khác, nước thuốc đổ lên chăn gấm, loang ra một mảng màu tối.
"Nghiên Chi..." Tiêu Minh Chiêu cúi đầu kề sát bên vành tai nóng bỏng của hắn dỗ dành: "Chỉ uống ba ngụm thôi, được không?" Nàng kiên nhẫn dỗ: "Ta đếm đó."
Hàng lông mi của Thẩm Nghiên Chi khẽ run lên, cuối cùng cũng hé môi. Nàng nhân cơ hội đút vào một muỗng, lại thấy yết hầu hắn trượt lên xuống hai lần rồi lại muốn ho, nàng vội vàng đặt muỗng trở lại bát, bàn tay lập tức vuốt lên ngực hắn: "Nuốt xuống đi, ngoan."
Sau khi cho uống thuốc xong, trán nàng cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Minh Nguyệt bưng bát rỗng lặng lẽ rời đi.
Nàng đang định đặt hắn xuống nghỉ ngơi thì Thẩm Nghiên Chi đột nhiên chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên những vết kim châm trên đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu – Một mảng những chấm đỏ li ti ấy tựa như nốt chu sa.
"Vừa rồi… Là... Người châm cứu sao?" Giọng nói hắn khàn đặc đến không ra tiếng, hơi thở vẫn chưa đều, vừa thở hổn hển vừa nói.
Tiêu Minh Chiêu vô thức co ngón tay lại. Thẩm Nghiên Chi v**t v* vết chai mỏng trên đầu ngón tay nàng, khó nhọc giơ tay lên, kéo vạt áo mình ra – Cúi đầu có thể nhìn thấy mười hai vết kim châm nơi trái tim vẫn còn hơi thâm xanh.
"Sau này..." Hắn hít một hơi: "Đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
"Vậy ngươi mau khỏe lại đi." Nàng nhét tay hắn vào lại trong chăn: "Dưỡng đủ sức rồi mới có sức mắng ta."
"Chủ thượng!"
Thanh Phong vội vã xông vào, vẻ mặt gấp gáp, trong tay nắm chặt một lá thư: "Đông Lăng báo tin khẩn, Liễu Trí Sơn đột ngột qua đời, Liễu tần... Đã tự vẫn rồi."
Đồng tử Thẩm Nghiên Chi co rút lại, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn bình tĩnh nói: "Bảo Thục Khách đi tìm Hôi Diêu." Sau đó lại nói thêm một câu: "Theo dõi sát sao."
Sau khi Thanh Phong lui ra, lông mi Thẩm Nghiên Chi đột nhiên khẽ run rẩy mấy lần, tựa như đang giãy giụa muốn mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Thân thể đang căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, những ngón tay nắm chặt chăn cũng từ từ buông ra từng ngón từng ngón.
"Ngủ đi..." Tiêu Minh Chiêu khẽ thì thầm, đầu ngón tay lướt qua ấn đường của hắn.
Vật lộn cả một đêm, hắn cũng nên nghỉ ngơi cho khoẻ rồi.
Nàng chậm rãi cúi người, đặt hắn trở lại gối. Trong mơ, Thẩm Nghiên Chi nhíu mày, dường như không hài lòng với sự trống rỗng đột ngột này, cho đến khi nàng đặt tay hắn ngay ngắn trở lại dưới chăn gấm, lại cẩn thận vén lại góc chăn, những nếp nhăn giữa đôi mày hắn mới dần dần giãn ra.
————
Tiếng mõ canh sáu đã điểm qua ba tiếng, Tiêu Minh Chiêu giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn, phát hiện không biết mình đã gục bên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào, nàng nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt lấy đầu ngón tay của Thẩm Nghiên Chi. Bàn tay hắn còn trắng xanh hơn trong ký ức của nàng, đường cong nhô lên của xương cổ tay tựa như một lưỡi dao mỏng sắp tuốt khỏi vỏ.
Tim đèn đã sớm cháy hết, ánh ban mai màu xanh vỏ cua lọt vào qua khung cửa sổ giấy. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, lại bị hắn vô thức nắm ngược lại – Trong cơn mê ngủ, Thẩm Nghiên Chi khẽ nhíu mày, đôi môi khô khốc mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
Tiêu Minh Chiêu cẩn thận kéo chăn gấm lên đến cằm hắn, đầu ngón tay lướt qua mạch đập bên cổ hắn.
Nàng nín thở, dùng phương pháp thoát thân mà năm đó hắn đã dạy – Ngón cái khẽ xoay, xương cổ tay hơi trầm xuống – Cuối cùng cũng đã từng tấc từng tấc rút được tay ra.
Lúc đẩy cửa phòng ra, sương mai đã làm ướt đôi giày thêu. Thanh Phong ôm kiếm tựa vào cột hiên ngủ gật, dưới mắt là hai quầng thâm đen.
Từ phòng bên truyền đến tiếng sột soạt trải giường của Minh Nguyệt.
Nàng nhón chân đi vòng qua khoảng sân đầy lá rụng, khi đến cổng sân, một tiếng "cạch" nhẹ của then cửa lại làm bầy sẻ dưới mái hiên giật mình bay đi.
"Két—"
Cánh cổng lớn của chính viện vừa hé ra một khe hở, đã đụng phải Thác Bạt Lẫm đang ôm kiếm đứng đó. Y phục bó sát màu đen huyền của hắn ta đã thấm đẫm sương đêm, rõ ràng đã đứng đợi trên bậc thềm đá hơn nửa đêm.
"Xử lý xong rồi à?" Thác Bạt Lẫm nghe thấy tiếng động, mở mắt ra rồi đứng dậy.
Tiêu Minh Chiêu gật đầu, đứng ở cổng sân, gió sớm thổi tan những lời nàng chưa nói hết: "Trong con hẻm tối qua... Là hắn."
"Đoán được rồi." Thác Bạt Lẫm đá văng viên sỏi vụn bên chân: "Hắn... Bị thương nặng không?"
Nàng nhìn về phía cây tùng xanh bị chặt đứt trong sân: "Bụng trúng một đao, mất máu quá nhiều, tâm bệnh cũng tái phát rất nặng." Giọng nói đột nhiên nghẹn lại: "Nửa đêm sau vết thương viêm nhiễm dẫn đến sốt cao, sốt đến nói mê sảng... Bây giờ mới hạ sốt."
Nói xong, nàng lại thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Thác Bạt Lẫm nói: "Tối qua ngươi chạy ra ngoài, cả đêm không về, ta và Di muội đều rất lo cho ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm nên đã tìm đến đây."
Tiêu Minh Chiêu gật đầu. Ngay sau đó lại nhớ ra điều gì, mở miệng nói: "Vậy chúng ta về trước đi." Nàng có chút áy náy nói: "Sau khi tỉnh lại nhìn thấy ta, e rằng hắn sẽ tức giận đến hỏng cả người..." Ngón tay nàng vô thức v**t v* vết máu trên tay áo: "Tối qua… Ta đã chọc tức hắn đến mức tâm bệnh tái phát."
Ánh mắt của Thác Bạt Lẫm lướt qua tay nàng, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: "Vết bầm tím trên cổ tay ngươi..." Hắn ta nheo mắt lại: "Là hắn bóp sao?"
"Tối qua hắn tâm bệnh tái phát..." Tiêu Minh Chiêu rút tay về, kéo tay áo xuống một chút: "Không đau đâu."
Tiêu Minh Chiêu vắt một chiếc khăn lạnh, nhẹ nhàng đắp lên trán đang nóng bỏng của Thẩm Nghiên Chi. Giọt nước trượt dọc theo xương mày của hắn, nàng vô thức dùng đầu ngón tay lau đi.
Khi chiếc khăn được thay đến lần thứ ba, Minh Nguyệt bưng một bát thuốc rón rén đi vào. Nước thuốc màu nâu sẫm sóng sánh, phản chiếu bóng hình của hai người đang chồng lên nhau.
"Ta đỡ hắn dậy." Tiêu Minh Chiêu vòng tay qua bả vai Thẩm Nghiên Chi, để hắn tựa vào lòng mình, một tay ôm lấy hắn, một tay đưa tới bát thuốc Minh Nguyệt đang bưng, múc một muỗng thuốc.
Vừa đưa đến gần môi Thẩm Nghiên Chi, hắn vô thức nhíu mày quay mặt đi chỗ khác, nước thuốc đổ lên chăn gấm, loang ra một mảng màu tối.
"Nghiên Chi..." Tiêu Minh Chiêu cúi đầu kề sát bên vành tai nóng bỏng của hắn dỗ dành: "Chỉ uống ba ngụm thôi, được không?" Nàng kiên nhẫn dỗ: "Ta đếm đó."
Hàng lông mi của Thẩm Nghiên Chi khẽ run lên, cuối cùng cũng hé môi. Nàng nhân cơ hội đút vào một muỗng, lại thấy yết hầu hắn trượt lên xuống hai lần rồi lại muốn ho, nàng vội vàng đặt muỗng trở lại bát, bàn tay lập tức vuốt lên ngực hắn: "Nuốt xuống đi, ngoan."
Sau khi cho uống thuốc xong, trán nàng cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Minh Nguyệt bưng bát rỗng lặng lẽ rời đi.
Nàng đang định đặt hắn xuống nghỉ ngơi thì Thẩm Nghiên Chi đột nhiên chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên những vết kim châm trên đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu – Một mảng những chấm đỏ li ti ấy tựa như nốt chu sa.
"Vừa rồi… Là... Người châm cứu sao?" Giọng nói hắn khàn đặc đến không ra tiếng, hơi thở vẫn chưa đều, vừa thở hổn hển vừa nói.
Tiêu Minh Chiêu vô thức co ngón tay lại. Thẩm Nghiên Chi v**t v* vết chai mỏng trên đầu ngón tay nàng, khó nhọc giơ tay lên, kéo vạt áo mình ra – Cúi đầu có thể nhìn thấy mười hai vết kim châm nơi trái tim vẫn còn hơi thâm xanh.
"Sau này..." Hắn hít một hơi: "Đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
"Vậy ngươi mau khỏe lại đi." Nàng nhét tay hắn vào lại trong chăn: "Dưỡng đủ sức rồi mới có sức mắng ta."
"Chủ thượng!"
Thanh Phong vội vã xông vào, vẻ mặt gấp gáp, trong tay nắm chặt một lá thư: "Đông Lăng báo tin khẩn, Liễu Trí Sơn đột ngột qua đời, Liễu tần... Đã tự vẫn rồi."
Đồng tử Thẩm Nghiên Chi co rút lại, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn bình tĩnh nói: "Bảo Thục Khách đi tìm Hôi Diêu." Sau đó lại nói thêm một câu: "Theo dõi sát sao."
Sau khi Thanh Phong lui ra, lông mi Thẩm Nghiên Chi đột nhiên khẽ run rẩy mấy lần, tựa như đang giãy giụa muốn mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Thân thể đang căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, những ngón tay nắm chặt chăn cũng từ từ buông ra từng ngón từng ngón.
"Ngủ đi..." Tiêu Minh Chiêu khẽ thì thầm, đầu ngón tay lướt qua ấn đường của hắn.
Vật lộn cả một đêm, hắn cũng nên nghỉ ngơi cho khoẻ rồi.
Nàng chậm rãi cúi người, đặt hắn trở lại gối. Trong mơ, Thẩm Nghiên Chi nhíu mày, dường như không hài lòng với sự trống rỗng đột ngột này, cho đến khi nàng đặt tay hắn ngay ngắn trở lại dưới chăn gấm, lại cẩn thận vén lại góc chăn, những nếp nhăn giữa đôi mày hắn mới dần dần giãn ra.
————
Tiếng mõ canh sáu đã điểm qua ba tiếng, Tiêu Minh Chiêu giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn, phát hiện không biết mình đã gục bên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào, nàng nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt lấy đầu ngón tay của Thẩm Nghiên Chi. Bàn tay hắn còn trắng xanh hơn trong ký ức của nàng, đường cong nhô lên của xương cổ tay tựa như một lưỡi dao mỏng sắp tuốt khỏi vỏ.
Tim đèn đã sớm cháy hết, ánh ban mai màu xanh vỏ cua lọt vào qua khung cửa sổ giấy. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, lại bị hắn vô thức nắm ngược lại – Trong cơn mê ngủ, Thẩm Nghiên Chi khẽ nhíu mày, đôi môi khô khốc mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
Tiêu Minh Chiêu cẩn thận kéo chăn gấm lên đến cằm hắn, đầu ngón tay lướt qua mạch đập bên cổ hắn.
Nàng nín thở, dùng phương pháp thoát thân mà năm đó hắn đã dạy – Ngón cái khẽ xoay, xương cổ tay hơi trầm xuống – Cuối cùng cũng đã từng tấc từng tấc rút được tay ra.
Lúc đẩy cửa phòng ra, sương mai đã làm ướt đôi giày thêu. Thanh Phong ôm kiếm tựa vào cột hiên ngủ gật, dưới mắt là hai quầng thâm đen.
Từ phòng bên truyền đến tiếng sột soạt trải giường của Minh Nguyệt.
Nàng nhón chân đi vòng qua khoảng sân đầy lá rụng, khi đến cổng sân, một tiếng "cạch" nhẹ của then cửa lại làm bầy sẻ dưới mái hiên giật mình bay đi.
"Két—"
Cánh cổng lớn của chính viện vừa hé ra một khe hở, đã đụng phải Thác Bạt Lẫm đang ôm kiếm đứng đó. Y phục bó sát màu đen huyền của hắn ta đã thấm đẫm sương đêm, rõ ràng đã đứng đợi trên bậc thềm đá hơn nửa đêm.
"Xử lý xong rồi à?" Thác Bạt Lẫm nghe thấy tiếng động, mở mắt ra rồi đứng dậy.
Tiêu Minh Chiêu gật đầu, đứng ở cổng sân, gió sớm thổi tan những lời nàng chưa nói hết: "Trong con hẻm tối qua... Là hắn."
"Đoán được rồi." Thác Bạt Lẫm đá văng viên sỏi vụn bên chân: "Hắn... Bị thương nặng không?"
Nàng nhìn về phía cây tùng xanh bị chặt đứt trong sân: "Bụng trúng một đao, mất máu quá nhiều, tâm bệnh cũng tái phát rất nặng." Giọng nói đột nhiên nghẹn lại: "Nửa đêm sau vết thương viêm nhiễm dẫn đến sốt cao, sốt đến nói mê sảng... Bây giờ mới hạ sốt."
Nói xong, nàng lại thuận miệng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Thác Bạt Lẫm nói: "Tối qua ngươi chạy ra ngoài, cả đêm không về, ta và Di muội đều rất lo cho ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm nên đã tìm đến đây."
Tiêu Minh Chiêu gật đầu. Ngay sau đó lại nhớ ra điều gì, mở miệng nói: "Vậy chúng ta về trước đi." Nàng có chút áy náy nói: "Sau khi tỉnh lại nhìn thấy ta, e rằng hắn sẽ tức giận đến hỏng cả người..." Ngón tay nàng vô thức v**t v* vết máu trên tay áo: "Tối qua… Ta đã chọc tức hắn đến mức tâm bệnh tái phát."
Ánh mắt của Thác Bạt Lẫm lướt qua tay nàng, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: "Vết bầm tím trên cổ tay ngươi..." Hắn ta nheo mắt lại: "Là hắn bóp sao?"
"Tối qua hắn tâm bệnh tái phát..." Tiêu Minh Chiêu rút tay về, kéo tay áo xuống một chút: "Không đau đâu."