Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 37

"Chúng ta đi." Thác Bạt Lẫm vừa nắm lấy tay nàng, cánh cửa phòng đối diện đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
"Chiêu Chiêu..." Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi tựa như chiếc lá bị gió thu xé nát: "Người muốn đi đâu?"
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên quay đầu lại.
Quần áo trắng như tuyết, người ấy tựa vào khung cửa, ánh bình minh phác họa thân hình gầy gò gần như trong suốt của hắn.
Hắn đứng ở cửa, tay trái siết chặt lấy khung cửa, tay phải ấn lên vết thương nơi bụng, giữa những kẽ tay mơ hồ lộ ra chút huyết sắc. Cửa phòng mở toang, gió thu lùa vào lớp trung y mỏng manh của hắn. Vải áo chồng lên mấy nếp gấp mỏng manh nơi xương quai xanh, rồi trượt theo đường nét lồng ngực, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng xanh.
"Ngươi..." Tiêu Minh Chiêu hoảng hốt chạy tới: "Đang sốt lại chạy ra ngoài làm gì!"
Thẩm Nghiên Chi nhìn chằm chằm vào nàng, trong đáy mắt tơ máu giăng như mạng nhện: "Người vẫn chưa trả lời ta... Muốn đi đâu?"
"Đưa A Chiêu về nhà." Thác Bạt Lẫm bước vào trong sân, đứng giữa sân, trả lời.
"Nhà?" Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cười khẽ, ho đến mức bờ vai run lên: "Bắc Cảnh... Từ khi nào đã trở thành nhà của công chúa Đông Lăng?"
Thanh Phong bị đánh thức, lao đến như một mũi tên đỡ lấy vị chủ tử đang xiêu vẹo: "Đại nhân, ngoài cửa phòng gió lớn, chúng ta vào nhà đi..."
Thẩm Nghiên Chi hất tay hắn ta ra, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Minh Chiêu: "Người muốn đi cùng hắn sao?"
Đôi môi của Tiêu Minh Chiêu hơi run rẩy, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Nàng nhìn thấy một góc bạch y của Thẩm Nghiên Chi bị gió thổi bay, để lộ ra tấm băng gạc thấm máu nơi thắt lưng, vệt đỏ chói mắt ấy loang ra trong đáy mắt nàng, nóng rát đến tận tâm can.
"Thẩm Nghiên Chi, ngươi đừng hành động theo cảm tính, bây giờ A Chiêu ở cùng ngươi quá nguy hiểm!" Thác Bạt Lẫm dùng kiếm chỉ vào Thẩm Nghiên Chi: "Toàn bộ Đông Lăng đều biết Thủ phụ đã vượt ngục!"
"Vậy thì tốt quá." Thẩm Nghiên Chi buông bàn tay đang ấn trên bụng ra, giơ bàn tay đã nhuộm đỏ máu lên, nắm lấy cổ tay Tiêu Minh Chiêu, lực mạnh đến mức nàng khẽ kêu lên một tiếng: "Bắt cóc công chúa... Không phải càng hợp lý hơn sao?"
Xương cổ tay của Tiêu Minh Chiêu phát ra một tiếng "cạch" nhẹ, đốt ngón tay của Thẩm Nghiên Chi gần như bấm sâu vào da thịt nàng.
"Nghiên Chi... Ta đau." Nàng theo bản năng giãy giụa, nhưng đổi lại là sự giam cầm càng hung tợn hơn – Ngón cái hắn đang đè lên mạch môn của nàng, vết bầm tím trên làn da trắng như tuyết hiện lên những đường vân yêu dị.
Thân hình Thẩm Nghiên Chi hơi lảo đảo, vết thương nơi bụng đau đến mức đầu ngón tay hắn run nhẹ, nhưng vẫn siết chặt lấy nàng không buông.
"Buông nàng ấy ra!" Vỏ kiếm của Thác Bạt Lẫm đập xuống đất, cuốn lên một lớp bụi: "Ngươi không nghe thấy nàng ấy nói đau sao?"
Trường kiếm của Thanh Phong vung ra, mũi kiếm xé rách tay áo của Thác Bạt Lẫm: "Thế tử không muốn tay còn lại nữa à?"
"Thanh Phong, đừng!" Tiêu Minh Chiêu vội vàng xoay người lại, đuôi tóc lướt qua đôi môi nhuốm máu của Thẩm Nghiên Chi: "Đừng làm hắn bị thương..."
Những ngón tay nhuốm máu của Thẩm Nghiên Chi tựa như gọng kìm siết chặt lấy xương cổ tay Tiêu Minh Chiêu, ánh bình minh xuyên qua kẽ tay hắn, hằn lên da thịt nàng những vết đỏ lốm đốm.
Cả người hắn tựa vào khung cửa, chiếc áo trắng mỏng manh bị gió thổi bay, để lộ tấm băng gạc thấm máu nơi thắt lưng, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
"Người lo cho Thác Bạt Lẫm sao?" Giọng hắn khàn đặc, trong đáy mắt cháy lên ngọn lửa âm u.
Tiêu Minh Chiêu lắc đầu, hàng mi khẽ run: "Ta chỉ là... Không muốn làm hắn bị thương."
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cười khẽ, ho ra một tia máu: "Vậy nếu như ta làm hắn bị thương…" Ngón cái hắn v**t v* vết bầm trên cổ tay nàng, nhưng lực đạo lại dịu dàng đến mức gần như tàn nhẫn: "Người sẽ làm thế nào?"
Tiêu Minh Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của hắn: "Ngươi sẽ không làm vậy."
"Vì sao lại không?" Thẩm Nghiên Chi tiến thêm một bước, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng: "Bây giờ ta là tội thần đang bỏ trốn, giết người diệt khẩu... Chẳng phải rất thích hợp sao?"
Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng liếc về phía Thanh Phong.
Thanh Phong nhận được chỉ thị, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo chĩa thẳng vào yết hầu của Thác Bạt Lẫm.
"Thanh Phong, dừng tay!" Tiếng thét của Tiêu Minh Chiêu xé tan màn sương sớm.
Mũi kiếm đột ngột dừng lại trước yết hầu của Thác Bạt Lẫm nửa tấc, cắt đứt một sợi tóc đang bay trong gió.
Khi nàng xoay người lại, những ngón tay của Thẩm Nghiên Chi đang ấn sâu vào tấm băng gạc thấm máu của chính mình, như thể muốn dùng sự đau đớn để giữ cho mình tỉnh táo.
"Hắn không phải là đối thủ của Thanh Phong..." Giọng nói nàng run rẩy: "Ta ở lại, ngươi tha cho hắn đi."
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên bật cười, vệt máu nơi khóe môi ngoằn ngoèo chảy xuống cằm: "Vừa rồi người đi dứt khoát biết bao..." Bạch y bị gió thổi bay, để lộ vết sẹo dữ tợn nơi trái tim: "Bây giờ... Lại vì hắn mà cầu xin?"
"Thẩm Nghiên Chi, ngươi đừng như vậy, ta không biết mình đã làm gì khiến ngươi tức giận..." Tiêu Minh Chiêu đưa tay gỡ bàn tay đang nắm chặt của hắn, chạm phải lòng bàn tay đầy máu nhớp nháp: "Nhưng ngươi như vậy... Ta sợ."
Cả người Thẩm Nghiên Chi cứng đờ.
Trong ánh bình minh yếu ớt, ánh nước trong mắt hắn khẽ dao động: "Người... Sợ ta?" Câu nói này tựa như bị xé ra từ tâm can của hắn, mang theo cả khí huyết và âm giọng run rẩy.
Tiêu Minh Chiêu ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Thẩm Nghiên Chi tự giễu cười nhạt một tiếng, giơ tay ra hiệu cho Thanh Phong lui xuống, còn mình loạng choạng vịn vào khung cửa.
"Các người đi đi." Giọng nói hắn nhẹ tựa làn mây khói phiêu diêu.
Tiêu Minh Chiêu ngây người tại chỗ.
Lòng nàng rối bời, lúc này nàng hoàn toàn không biết những lời hắn nói, câu nào là suy nghĩ thật trong lòng, câu nào là lời nói giận dỗi không thật tâm.
Thác Bạt Lẫm sải bước tiến lên, kéo lấy nàng đang ngẩn ngơ, đốt ngón tay hắn ta dùng lực rất mạnh, nàng loạng choạng bị kéo đi ba bước, nhưng vẫn cố chấp ngoảnh lại, ánh mắt như tơ nhện dính chặt trên người Thẩm Nghiên Chi:
Sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào bóng lưng nàng rời đi, chiếc áo trắng mỏng manh bị gió sớm thổi xuyên thấu, phác họa ra đường viền của tấm băng gạc thấm máu nơi thắt lưng.
Cuối cùng, bóng hình ấy cũng biến mất sau cánh cổng sân.
Hắn không thể trụ vững được nữa, từ từ trượt xuống.
Thanh Phong lao tới đỡ lấy thân hình đang trượt xuống của hắn, như thể đang đỡ lấy một món đồ lưu ly sắp vỡ.

Bình Luận (0)
Comment