Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 43

Khi Tiêu Minh Chiêu tỉnh lại, đầu nàng đau như muốn nứt ra, trước mắt từng cơn choáng váng. Nàng chống người dậy nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện- Đây lại là biệt viện Nam Giao của Thẩm Nghiên Chi!
Nàng cúi đầu nhìn, trên người mình đã được thay một bộ tẩm y sạch sẽ, cổ áo hơi mở, nơi xương quai xanh mơ hồ có thể thấy một vệt đỏ.
"Đây là..."
Nàng đột ngột kéo vạt áo ra, trên làn da trắng như tuyết hiện rõ mấy vệt đỏ ái muội, từ xương quai xanh lan đến bờ vai.
Trong đầu nàng "ong" một tiếng, nàng liều mạng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng chỉ nhớ mình đã vào Dật Hương Lâu, gọi nam sủng... Sau đó là một khoảng trống rỗng.
Lúc này, Thục Cẩm đẩy cửa bước vào, bưng một chiếc thau đồng và khăn để rửa mặt, thấy nàng đã tỉnh, nàng ấy khẽ cười: "Công chúa tỉnh rồi ạ? Có cần nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu không?"
Tiêu Minh Chiêu một tay nắm lấy cổ tay nàng ấy, giọng nói căng thẳng: "Tối qua... Đã xảy ra chuyện gì?"
Thục Cẩm chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ do dự: "Công chúa thật sự không nhớ sao ạ?"
"Mau nói!"
Thục Cẩm ho khẽ một tiếng, hạ thấp giọng: "Tối qua công chúa ở Dật Hương Lâu đã gọi công tử đầu bài, ôm người ta hôn cả một đêm, sống chết không chịu buông tay..."
Sắc mặt Tiêu Minh Chiêu trong phút chốc trở nên trắng bệch: "...Cái gì?"
"Sau đó vị công tử đó nói, đã bị công chúa khinh bạc thì công chúa phải chịu trách nhiệm, cứ thế một đường đi theo đến biệt viện." Thục Cẩm vừa nói, ánh mắt vừa liếc ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ đang phơi nắng trong sân đấy ạ."
Tiêu Minh Chiêu như bị sét đánh, những ngón tay siết chặt lấy chăn mền- Tiêu rồi! Thẩm Nghiên Chi vốn lạnh lùng tự chủ nhất, nếu biết sau khi say rượu mình lại hoang đường đến vậy, còn đưa người về biệt viện của hắn...
Giọng nàng run rẩy: "Thẩm Nghiên Chi đâu?"
Thục Cẩm: "Đại nhân sáng nay tâm trạng rất tốt, vừa dùng bữa sáng xong, bây giờ cũng đang ở trong sân."
Trước mắt Tiêu Minh Chiêu tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi: "Hắn... Hắn biết chuyện tối qua rồi sao?"
Thục Cẩm gật đầu: "Biết ạ."
Trái tim Tiêu Minh Chiêu hoàn toàn nguội lạnh, đầu ngón tay lạnh toát- Một người kiêu hãnh như Thẩm Nghiên Chi, sao có thể dung thứ cho nàng tùy tiện như vậy? Hắn nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng nữa...
Thấy nàng mặt mày xám như tro tàn, Thục Cẩm cố nén cười: "Công chúa vẫn nên rửa mặt chải đầu trước đã, rồi xuống dùng chút điểm tâm."
Còn dùng bữa, nàng bây giờ đâu còn tâm trạng nào mà nuốt trôi được thứ gì.
Tiêu Minh Chiêu hồn bay phách lạc mặc cho Thục Cẩm thay y phục, chải đầu cho mình, tim đập như trống gõ. Khi đẩy cửa phòng ra, nàng hít sâu một hơi, với tâm thế coi cái chết nhẹ tựa lông hồng bước vào sân…
———
Bên cạnh bàn đá, Thẩm Nghiên Chi trong một bộ trường sam trắng tinh, tay cầm một cuộn sách, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng ho khan hai tiếng, ánh bình minh xuyên qua bóng cây lốm đốm rơi trên dung mạo lạnh lùng của hắn, trông càng thêm phần cô độc.
Tiêu Minh Chiêu thấp thỏm bước lại gần, ngón tay vặn vẹo tay áo, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thẩm Nghiên Chi..."
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt, trong đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khó dò: "Tỉnh rồi à?"
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn quanh, trong sân ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, lòng thầm nghĩ "công tử đầu bài" kia chắc đã rời đi, trái tim đang treo lơ lửng cũng hơi hạ xuống.
"Chuyện tối qua... Thục Cẩm đã nói với ta cả rồi." Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, vành tai ửng đỏ.
"Vậy sao?" Thẩm Nghiên Chi hỏi: "Vậy công chúa định thế nào?"
"Ta, ta sẽ đưa cho vị công tử đó đủ tiền bạc để bồi thường..." Giọng nàng rất nhỏ.
Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi khẽ dừng lại, trang sách bị bóp ra một nếp nhăn: "Tiền bạc?" Hắn suýt chút nữa tức đến bật cười: "Số tiền trong tay người, quả thật đủ để người làm xằng làm bậy." Nói xong, lại mang theo một cảm xúc không thể đọc vị, hắn hỏi một câu: "Đã làm càn với người khác, cứ thế là xong sao?"
Tim Tiêu Minh Chiêu khẽ nảy lên- Hắn quả nhiên đã tức giận.
Vậy còn có thể thế nào nữa? Chẳng qua chỉ là một đầu bài của Dật Hương Lâu, không lẽ sau khi say rượu chiếm chút tiện nghi của người ta, thật sự phải cưới người ta làm phò mã của mình sao.
"Ta... Tửu lượng không tốt..." Nàng hoảng hốt giải thích, nhưng khi chạm phải ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của hắn thì liền im bặt.
Một tiếng "bốp", cuộn sách bị đặt mạnh xuống bàn đá.
"Người còn biết tửu lượng của mình không tốt sao?" Thẩm Nghiên Chi đứng dậy đến gần, trong giọng nói đè nén sự tức giận: "Tiêu Minh Chiêu, người biết rõ mình cứ dính vào rượu là say, biết rõ Bắc Cảnh đầy rẫy nguy cơ…" Hắn đột nhiên ho dữ dội, đốt ngón tay trắng bệch đè lên môi, một tay siết chặt vạt áo nơi tim, đốt ngón tay vì dùng sức trở nên trắng bệch.
Ấn đường hắn nhíu chặt, sắc môi nhợt nhạt gần như trong suốt, cả người khẽ gập lại, tiếng ho bị đè nén thoát ra từ cổ họng, mỗi một tiếng đều như đang xé rách da thịt.
Trái tim Tiêu Minh Chiêu khẽ run lên, nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy thân hình đang xiêu vẹo của hắn, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay lạnh như băng, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Ngươi đừng tức giận nữa, lần sau ta thật sự sẽ không như vậy nữa..."
Giọng nói nàng mềm mại run rẩy, mang theo sự hoảng loạn chưa từng có, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, áp mặt vào ngực hắn. Nhịp tim nơi ngực hắn vừa nhanh vừa loạn, tựa như lớp băng mỏng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
"Hôm qua là do ta tức giận đến hồ đồ..." Nàng nhỏ giọng thì thầm, đầu ngón tay cẩn thận vuốt lên tim hắn, nhẹ nhàng xoa cho hắn: "Ta đã nghĩ ngươi không còn để tâm đến ta nữa, mới tức giận đi uống hoa tửu..."
Hơi thở Thẩm Nghiên Chi khẽ ngưng lại, hắn rũ mắt nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu của người trong lòng, bộ dạng yếu đuối hiếm có của nàng khiến trái tim hắn mềm nhũn, nhưng cơn đau quặn thắt của tâm bệnh vẫn chưa nguôi.
Hắn cắn răng đè xuống vị ngọt tanh trong cổ họng, khàn giọng nói: "...Hồ đồ."
Tiêu Minh Chiêu ngẩng mặt lên, thấy trên đôi môi trắng bệch của hắn đã cắn ra một vệt máu, lập tức đau lòng đến mức nước mắt cứ thế rơi xuống.
Nàng nhón gót chân lên, dùng góc tay áo nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ chói mắt ấy: "Ngươi đừng dọa ta..."
Trong lòng nàng tính toán thời gian, còn khoảng hai mươi ngày nữa, Băng Long Thảo sẽ thành.
Giọng nói nàng mang theo tiếng khóc nức nở, như một chú mèo con làm sai chuyện, lấy lòng dùng gò má dụi dụi vào cằm hắn. Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy nàng.
"Chiêu Chiêu..." Trong giọng nói trầm khàn của hắn ẩn chứa nỗi sợ hãi vô tận: "Nếu người xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây?"
Tiêu Minh Chiêu cảm nhận được sự run rẩy trong vòng tay hắn, trái tim như bị siết chặt.

Bình Luận (0)
Comment