Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 44

Khi Thục Cẩm bưng bữa sáng tới, thấy hai người vẫn đang tựa vào nhau, nàng ấy ho khẽ một tiếng: "Công chúa, người đến ăn chút gì đi, người vẫn chưa dùng bữa sáng."
Lúc này Tiêu Minh Chiêu mới quyến luyến rời khỏi vòng tay của Thẩm Nghiên Chi, gò má hơi ửng hồng, nhưng vẫn níu lấy tay áo hắn không buông.
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, dắt nàng ngồi xuống: "Ăn chút gì đi."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn Thẩm Nghiên Chi một cái, rồi đưa tay cầm lấy đũa, đột nhiên "a" một tiếng, nhíu mày nói: "A, cổ tay này của ta vẫn còn đau, mấy ngày nay ngay cả bát đũa cũng không cầm vững..."
Thẩm Nghiên Chi khẽ nhíu mày, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* vệt đỏ vẫn chưa tan hết, thấp giọng thở dài: "Ta đút cho người vậy."
Tiêu Minh Chiêu vui mừng như thể kế đã thành gật gật đầu, chớp chớp mắt.
Hắn bất đắc dĩ, bưng bát cháo lên, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi cho nguội, đưa đến bên môi nàng: "Há miệng."
Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức ghé sát lại, ngoan ngoãn ăn, khóe miệng không kìm được cong lên: "Cháo do Thẩm đại nhân đút đúng là ngon hơn bình thường."
Khóe môi Thẩm Nghiên Chi khẽ cong lên, nha đầu này, thủ đoạn vẫn vụng về y như hồi còn ở Thái học phủ.
Hắn tiếp tục từng muỗng từng muỗng đút cho nàng, động tác tỉ mỉ dịu dàng, phảng phất như trở về những ngày tháng ở Thái học phủ năm nào, khi nàng làm nũng không chịu ăn cơm đàng hoàng, hắn liền kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Thục Cẩm ở bên cạnh thu dọn bát đĩa, thấy hai người như vậy, trong đáy mắt cũng mang theo ý cười.
Trước khi rời đi, nàng ấy hạ thấp giọng nói với Thẩm Nghiên Chi: "Thanh Phong truyền tin, mọi việc vẫn như thường, kế hoạch giờ Tý không thay đổi."
Thẩm Nghiên Chi bình thản gật đầu, lúc này Thục Cẩm mới lui xuống.
Tiêu Minh Chiêu nhạy bén nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có phải có chuyện gì không?"
Hắn đặt bát không xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết cháo bên khóe môi nàng, ôn tồn nói: "Không có, hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi, sẽ ở bên người nhiều hơn."
Nàng nheo mắt đánh giá hắn, nửa tin nửa ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười, dụi dụi vào lòng hắn: "Vậy nói rồi nhé, hôm nay không đi đâu cả, chỉ ở bên ta thôi."
———
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua kẽ lá ngân hạnh rơi lả tả, Tiêu Minh Chiêu ôm hai vò rượu hoa quế hớn hở chạy vào sân.
"Ta mua được đồ tốt này! Mau đến đây!" Nàng quỳ ngồi trên nền đất mềm xốp, cẩn thận đào một cái hố.
Thấy nàng hứng trí bừng bừng, Thẩm Nghiên Chi không khỏi cong môi cười, hắn đặt tấm bản đồ trong tay xuống, khoan thai bước đến, tà áo rộng khẽ lay động trong gió.
Khi hắn ngồi xổm xuống, vết thương bên bụng phải đột nhiên nhói đau, đầu ngón tay vô thức ấn lên đó. Thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, Tiêu Minh Chiêu lập tức ném xẻng đi đến đỡ lấy hắn: "Lại đau rồi phải không?"
"Không sao." Hắn khẽ nói, lại thấy nàng đã cứng rắn kéo hắn ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, nhìn vật trong tay nàng, hắn hỏi: "Đây là vật gì?"
"Rượu Nhung độc nhất của Bắc Cảnh." Tiêu Minh Chiêu rất hứng thú giải thích với hắn: "Ta nghe nói bọn họ cho thêm cả nhân sâm, nhung hươu, những vị thuốc bắc quý giá khác vào ngâm, có công dụng bồi bổ dưỡng sinh."
Nói rồi, nàng ghé sát lại ngửi một cái, sau đó ôm vò rượu đưa đến trước mặt hắn nói: "Ngươi ngửi xem, thơm lắm! Bọn họ nói uống vào hương vị rất đậm đà, mang theo mùi thơm thoang thoảng của thuốc."
Nàng lại cầm cái xẻng lên một lần nữa, cây trâm cài tóc khẽ lay động theo động tác của nàng: "Bây giờ ta chôn xuống, đợi khi nào thân thể ngươi khỏe lại thì đến đào lên uống."
Thẩm Nghiên Chi ngắm nhìn góc nghiêng chăm chú của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhưng e là đại phu sẽ không khuyên ta uống rượu."
"Ta nói đợi khi ngươi khỏe lại!" Tiêu Minh Chiêu tức giận trừng mắt, lại dùng sức xúc một đống đất, ném đến trước chân hắn, dường như không hài lòng với lời nói làm mất hứng của hắn.
Thẩm Nghiên Chi cúi đầu cười: "Được, Chiêu Chiêu vui là được."
Tiêu Minh Chiêu đang định phủ những xẻng đất cuối cùng lên vò rượu, Thục Cẩm đột nhiên xách váy vội vã chạy đến: "Công chúa! Sao người lại đổ cả hộp cao Tô Hợp hương mà người thường dùng vào chậu giặt quần áo của đại nhân vậy ạ?"
Tay Thẩm Nghiên Chi khựng lại, sắc mặt tối sầm, hắn từ từ ngẩng đầu.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tiêu Minh Chiêu ném chiếc xẻng vào lòng Thẩm Nghiên Chi, nói: "Ta không cẩn thận... Ta đi xem sao. Ngươi tiếp tục đi, giúp ta chôn nốt mấy xẻng đất cuối cùng."
Thẩm Nghiên Chi lắc đầu cười khổ, cầm lấy chiếc xẻng.
Tiêu Minh Chiêu nói xong liền xách váy vội vã đi theo Thục Cẩm.
Ở góc sân.
Trên chiếc trường sam màu trắng ngà ngâm trong chậu gỗ nổi lềnh bềnh những bọt cao hương màu trắng, mặt nước còn gợn mấy cánh hoa Tô Hợp.
"Công chúa..." Thục Cẩm dùng một thanh gỗ khều lên một chiếc- Thứ xuất hiện chính là đồ lót của nam tử, lúc này đang tỏa ra mùi hương ngọt ngấy.
Thục Cẩm đỏ mặt nhỏ giọng bổ sung: "Đồ lót của Thẩm đại nhân trước nay đều do Thanh Phong phụ trách..." Nói rồi nàng ấy ngừng lại: "Sao người lại dám, ngay cả cái này cũng cho vào chậu?"
Tiêu Minh Chiêu hùng hồn nói: "Chỉ muốn trên người hắn có mùi hương của ta, thì đã sao?" Nói xong, lại bổ sung một câu: "Giặt sạch phơi khô, rồi mặc cho hắn, nếu hắn không mặc, thì bảo hắn đừng đến gặp ta!"
"Nhưng mà... Y phục lót này..."
Tiêu Minh Chiêu liếc nhìn một cái, cũng đỏ mặt tía tai, sau đó nói: "Ngươi cứ để đó đi, đợi Thanh Phong, Thục Khách về rồi để bọn họ giặt."
Thục Cẩm: ...
Chôn xong xẻng đất cuối cùng, Thẩm Nghiên Chi còn chưa phủi hết bụi đất trên đầu ngón tay thì sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thẩm Nghiên Chi…" Tiêu Minh Chiêu xách váy chạy đến, trâm cài tóc khẽ lay động: "Vừa rồi ngươi giấu cái gì vào trong đất thế? Ta thấy giống như một tờ giấy."
Đầu ngón tay hắn khựng lại, mặt không đổi sắc phủi đi bụi đất trên tay: "Rượu không tệ, ta tiện tay ghi lại công thức của rượu."
"Ngươi còn có bản lĩnh này à." Tiêu Minh Chiêu có chút không thể tin được.
Thẩm Nghiên Chi không đáp lời, hắn đứng dậy, nghiêm mặt nhìn nàng nói: "Chuyện cao hương, xử lý xong rồi?"
Tiêu Minh Chiêu trong lòng chột dạ, quay đầu cười một tiếng: "Cái đó... Ngươi không phiền nếu y phục có mùi hương của nữ tử chứ?"
Thẩm Nghiên Chi bất đắc dĩ cúi đầu cười: "Tất nhiên là phiền."
"Vậy cũng muộn rồi." Tiêu Minh Chiêu nói: "Dù sao lần này cũng sẽ dính mùi, đợi lần sau giặt sạch, sẽ không còn nữa."
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tóc của Thẩm Nghiên Chi hơi rối bời.
"Đừng động." Nàng đi đến sau lưng hắn, đỡ hắn ngồi xuống ghế đá, sau đó nhẹ nhàng cởi dây buộc tóc của hắn ra: "Tóc ngươi rối rồi, ta giúp ngươi búi lại tóc."
Nàng giúp hắn tháo phát quan và một cây trâm sắp gãy, động tác vụng về nhưng rất nghiêm túc.
"Tóc của ngươi thật đẹp." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay vụng về chải vuốt: "Còn mượt hơn cả của ta."
Thẩm Nghiên Chi ngồi ngay ngắn không động, nhưng yết hầu lại lặng lẽ trượt lên xuống.
Đầu ngón tay nàng xuyên qua mái tóc dài như mực của hắn, động tác nhẹ nhàng như đang đối đãi với một món trân bảo.
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt, siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối.
Đầu ngón tay nàng vô tình vướng vào sợi tóc, nàng khẽ "xì" một tiếng. Hắn lập tức muốn quay đầu lại, lại bị nàng đè vai giữ lại: "Đừng động, sắp xong rồi."
"Chiêu Chiêu..." Giọng hắn trầm khàn, ngồi ngay ngắn không động, giơ tay lên đến vai, nắm lấy tay nàng.
"Hửm?" Nàng nghiêng đầu, một lọn tóc mai buông xuống bên má.
"Chiêu Chiêu có biết, nữ tử búi tóc cho nam tử có ý nghĩa gì không?" Hắn mở lời, giọng nói nghiêm túc mà khàn đặc.
"Ý gì?"
"Kết tóc đồng tâm, bạch đầu bất ly." Giọng của hắn rất nhẹ, lại nặng trịch rơi vào trái tim nàng.
Thân thể người phía sau cứng đờ.
Thấy nàng một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, trong lòng Thẩm Nghiên Chi trầm xuống, hắn buông tay đang nắm tay nàng, chậm rãi mở miệng: "Dừng lại đi, không biết tức là vô ý, bây giờ đã biết rồi, sau này đừng dễ dàng búi tóc cho nam tử nữa."
Một lúc lâu sau, Tiêu Minh Chiêu khẽ cười một tiếng, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng từ trong túi áo dưới vạt váy lấy ra một cây trâm ngọc xanh, cẩn thận cài lên cho hắn, sau đó tiếp tục búi tóc cho hắn, nói: "Hôm qua lúc Thục Cẩm cùng ta mua sắm đã mua... Cảm thấy hợp với ngươi."
Sau khi búi tóc xong, nàng đi đến trước mặt Thẩm Nghiên Chi, bàn tay trắng ngần đặt lên đầu gối hắn, lúc ngẩng mặt lên, cây quế vàng bên cạnh xào xạc rơi đầy váy nàng.
Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Thẩm Nghiên Chi, đợi những chuyện ở Bắc Cảnh này lắng xuống, chúng ta cùng về Đông Lăng, ngươi cưới ta đi."
Cơn gió trong sân đúng lúc này nổi lên cuồn cuộn, cây quế trăm năm ào ào trút xuống một trời hoa vàng vụn.
Hắn quay đầu nhìn nàng, một đóa hoa quế rơi xuống lướt qua trước mắt hắn, nhưng hắn lại như không nhìn thấy, trong con ngươi toàn là dải ngân hà đang tuôn trào từ trong mắt của người con gái trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment