Lưỡi kiếm của Thanh Phong vẫn kề tại yết hầu Lưu Túc, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Thẩm Nghiên Chi, hắn vịn vai, khó khăn đứng dậy, ngăn hắn ta lại: "Thanh Phong… Khụ khụ……"
Hắn đột nhiên ho ra một ngụm máu, khớp tay trắng bệch nắm chặt vạt áo, hổn hển nói: "Lục soát… Người… Hắn ta…"
Thanh Phong nhanh chóng lục soát khắp người Lưu Túc, từ túi tay áo, vạt áo, đến ống giày… Nhưng lại chẳng tìm thấy gì.
"Hổ phù… Ở đâu?" Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi đã yếu đi, thân hình có chút không vững, vết máu nơi khóe môi trông thật nhức mắt.
Lưu Túc điên cuồng cười lớn: "Giấu ở nơi ngươi có chết cũng không thể ngờ tới! Ha ha ha…"
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt ngưng thần trong giây lát, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy thân thể sắp ngã quỵ, trước mắt tối sầm lại, giọng nói run rẩy cất lên: "……Phát quan."
Nghe vậy, Thanh Phong liền vung kiếm chém mạnh vào chiếc ngọc quan đang búi tóc của Lưu Túc…
"Keng!"
Nửa miếng hổ phù bằng đồng thau từ trong chiếc quan vỡ nát lăn ra, mặc dù dính đầy máu và bụi đất, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ triện "Điều binh" được khắc bên trên.
Tiếng cười của Lưu Túc đột ngột tắt lịm.
Trong phút chốc, hắn ta đã đầu bù tóc rối, bị đè quỳ trên mặt đất, gương mặt lấm lem vết máu hòa cùng bụi đất, nhưng vẫn cười gằn đầy khiêu khích: "Thẩm Nghiên Chi, có bản lĩnh thì giết ta đi!"
Vết máu trên môi Thẩm Nghiên Chi vẫn chưa khô, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhưng hắn lại cười lạnh một tiếng: "Chết ư, chẳng phải quá hời cho ngươi rồi sao?"
Hắn gắng gượng đứng thẳng người, giọng nói tuy yếu ớt, nhưng từng chữ lại đanh như sắt thép: "Năm đó ngươi cấu kết với Bắc Cảnh, hại chết ba vạn tướng sĩ Đông Lăng, tàn sát dân chúng vô tội ở bảy thành biên cương…" Hắn đột nhiên ho khan dữ dội, khớp tay nắm chặt đến trắng bệch, "Những món nợ máu này… Phải để ngươi ở trên hình đài của Đông Lăng… Trước mặt bàn dân thiên hạ… Trả lại từng món một!"
Dứt lời, vệt máu bên môi hắn uốn lượn chảy dài. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Túc, vệt máu tươi trên gương mặt trắng bệch như giấy trông vô cùng kinh tâm động phách.
"Đại nhân!" Minh Nguyệt xé toạc mảnh gấm ở cổ tay áo, liều mạng ấn chặt vào vết thương do phi đao trên vai trái hắn, nhưng máu tươi vẫn ứa ra ròng ròng qua kẽ tay.
"Thục Khách, Thanh Phong…" Hắn ngước mắt lên, hàn quang nơi đáy mắt không hề suy giảm: "Ngày mai dẫn theo hai đội Huyền Giáp vệ, đích thân áp giải." Đầu ngón tay hắn bấm sâu vào lòng bàn tay mới có thể duy trì sự tỉnh táo: "Những người khác… Ta không yên tâm."
Lời vừa dứt, thân hình hắn loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ. Minh Nguyệt vội đưa tay đỡ lấy, lại bị hắn đẩy ra.
Bàn tay nhuốm máu của Thẩm Nghiên Chi níu chặt lấy yên ngựa, trong khoảnh khắc tung người lên ngựa, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, nhưng vẫn cố cắn mạnh đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo: "…Mau trở về."
Nơi chân trời đã hửng lên sắc trắng bạc, sương sớm bao trùm khắp quan đạo.
Thẩm Nghiên Chi một tay nắm chặt dây cương, vết thương trên vai trái đã bị máu tươi thấm đẫm, nhỏ giọt theo cổ tay áo, đọng lại thành một vũng đỏ sẫm trên yên ngựa.
Tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, thân thể lắc lư theo nhịp ngựa chạy, dường như chỉ giây sau là có thể ngã xuống.
Thanh Phong liên tục liếc nhìn, cuối cùng vào lúc Thẩm Nghiên Chi lại chúi người về phía trước một lần nữa, hắn ta đột nhiên nhảy lên lưng ngựa của hắn, ngồi ở phía trước, một tay đoạt lấy dây cương: "Chủ tử, đắc tội rồi!"
Thẩm Nghiên Chi không còn sức để gắng gượng, cả người đổ về phía trước, trán tựa vào xương bả vai của Thanh Phong. Máu tươi ấm nóng thấm qua vạt áo sau của Thanh Phong, khiến tim hắn ta bỏng rát run lên.
"Giá…!" Thanh Phong gấp gáp thúc ngựa.
Chỉ trong chốc lát, Thanh Phong đã cảm thấy áo sau lưng bị máu tươi thấm đẫm, cảm giác ấm nóng dính nhớp khiến trái tim hắn ta run rẩy kịch liệt. Thân thể Thẩm Nghiên Chi ngày một nặng trĩu, bàn tay vốn đang ghì chặt bên hông hắn ta cũng dần dần trượt xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt đến mức không thể nghe thấy.
"Đại nhân!" Thanh Phong vòng tay ra sau tóm lấy cổ tay Thẩm Nghiên Chi, vừa chạm vào đã thấy mạch đập yếu ớt như sợi chỉ, hắn ta liền vung roi quất thật mạnh vào mông ngựa…
"Hí…!" Tuấn mã đau đớn, gần như bốn vó tung bay khỏi mặt đất.
Trên lưng ngựa chạy song song, Thục Khách gào lên: "Phía trước ba dặm nữa chính là biệt viện rồi!"
Đầu của Thẩm Nghiên Chi buông thõng trên vai Thanh Phong, những lọn tóc rối hòa cùng máu tươi bết dính bên cổ hắn ta.
"Nhanh hơn nữa…" Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi phả vào bên tai Thanh Phong, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy: "Nàng… Đang đợi…"
Thục Khách cắn răng ghì lấy dây cương ngựa của Thanh Phong, vung roi quất mạnh vào mông ngựa. Ba kỵ sĩ xuyên qua màn sương sớm, bóng dáng biệt viện ở phía xa cuối cùng cũng hiện ra…
—
Trước cánh cửa lớn sơn son, Tiêu Minh Chiêu khoác chiếc ngoại sam mỏng manh, thướt tha đứng đó, sương hoa dưới chân đã bị nàng giẫm lên tan thành nước.
Từ giờ Dần, sương đêm đã thấm ướt đôi giày thêu của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không hay biết, chỉ đăm đăm nhìn về phía cuối con đường quan đạo.
Thục Cẩm kéo lại chiếc áo choàng sắp tuột khỏi vai nàng, giọng nói run rẩy: "Công chúa, sương sớm hại thân…"
"Hắn đã nói sẽ trở về trước khi trời sáng." Tiêu Minh Chiêu siết chặt tay áo: "Ta sẽ đợi ở đây."
Khi phương đông vừa ửng lên sắc xanh vỏ cua, nàng đột nhiên ôm lấy tim mình.
Một con chim sẻ xám giật mình bay vút khỏi cành cây, từ phía xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa.
Trong ánh bình minh lờ mờ, tiếng vó ngựa từ xa dần dần đến gần.
Thục Cẩm mắt tinh, là người đầu tiên trông thấy bóng hình quen thuộc ấy, vui mừng vẫy tay: "Công chúa, bọn họ về rồi!"
Chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi và những người khác, mỗi người một ngựa, đang chậm rãi tiến lại.
Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh của Thục Khách, y bào sạch sẽ gọn gàng, tựa như chỉ vừa ra ngoài giải quyết một việc nhỏ bình thường.
Thế nhưng, khi hắn tung người xuống ngựa, thân hình lại khẽ chao đảo một cách khó nhận ra, suýt chút nữa đứng không vững.
Thục Khách vô thức muốn tiến lên đỡ, nhưng lại bị Minh Nguyệt dùng ánh mắt ngăn lại.
Thẩm Nghiên Chi đứng vững lại, quay người nhìn về phía Tiêu Minh Chiêu. Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi hắn chứa đựng vạn phần dịu dàng.
"Chiêu Chiêu." Giọng hắn gọi tên nàng còn nhẹ hơn cả sương sớm, lúc đưa tay phủi đi đóa sương đọng trên hàng mi nàng, áo choàng khẽ mở ra, để lộ nửa mảnh áo trong nhuốm máu nơi bờ vai.
Tiêu Minh Chiêu hai mắt sớm đã ngấn lệ mông lung, không thể kìm lòng được nữa, lao vào vòng tay hắn: "Ta sợ…"
Thẩm Nghiên Chi khẽ rên một tiếng, nhưng lại càng ôm nàng chặt hơn, ngón tay hắn luồn vào mái tóc nàng, giọng nói khàn đặc mà dịu dàng: "Ta không thất hứa…"
Lời vừa dứt, cả người hắn đột nhiên mất hết sức lực, nặng nề ngã vào người nàng.
Trái tim Tiêu Minh Chiêu run lên, chỉ cảm thấy một luồng ẩm nóng truyền đến từ vai. Nàng run rẩy đẩy hắn ra, lúc này mới phát hiện trên vai hắn có một lỗ máu trông thật dữ tợn đang ồ ạt chảy máu, chiếc áo trong sớm đã bị máu tươi thấm đẫm, mà chiếc áo choàng màu xanh khoác bên ngoài lại sạch sẽ như mới… Vì lời hứa đó, hắn đã cố ý thay y phục, gắng gượng đến tận bây giờ…
"Thẩm Nghiên Chi!" Nàng khản giọng gào lên, nhưng người trong lòng hai mắt đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, rơi vào hôn mê.