Bên trong nội thất của biệt viện.
Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngay cả sắc môi cũng nhạt đến gần như trong suốt.
Đại phu vừa băng bó xong vết thương trên vai cho hắn, dưới lớp vải trắng vẫn còn mơ hồ thấm ra một vệt đỏ nhạt.
"Máu đã cầm được rồi, nhưng vì mất máu quá nhiều nên nguyên khí tổn thương nặng nề." Đại phu thu dọn hòm thuốc, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Tiêu Minh Chiêu: "Cần phải tĩnh dưỡng nửa tháng, không được lao tâm lao lực, càng không được động võ."
Tiêu Minh Chiêu nắm chặt chiếc khăn tay, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Đại phu thở dài một tiếng, lại nói thêm một câu: "Vị tiểu nương tử này, thể trạng của tướng công nhà cô… Thật sự không hợp với cái nghề l**m máu trên lưỡi đao này đâu." Ông ấy lắc đầu một cái: "Khuyên ngài ấy đổi nghề mưu sinh đi, nếu không thì…"
Những lời chưa nói hết lơ lửng trong không khí, nặng trĩu.
Đợi đại phu đi rồi, Tiêu Minh Chiêu mới chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt trắng xanh. Nàng giơ tay ra, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương cổ tay hơi se lạnh của hắn, chạm vào mạch đập tuy yếu ớt nhưng vẫn cố chấp ấy.
"Nghe thấy chưa?" Nàng khẽ nói, giọng nói hơi run rẩy: "Lời của đại phu."
Mi mắt Thẩm Nghiên Chi khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình của nàng.
“Nghe thấy rồi, nương tử.” Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng nói khàn đặc.
“Chàng gọi ta là gì?” Sắc mặt Tiêu Minh Chiêu hơi nóng bừng, nhất thời không phản ứng lại.
“Chẳng phải nàng hỏi ta, có nghe thấy đại phu nói gì không sao.” Thẩm Nghiên Chi mỉm cười nói.
“Vậy ra đại phu nói nhiều như thế, chàng chỉ nhớ được hai chữ này thôi à?” Tiêu Minh Chiêu có chút tức giận.
“Còn có…” Thẩm Nghiên Chi dường như đang suy nghĩ, rồi lại bổ sung thêm: “Tướng công.”
“Chàng…” Tiêu Minh Chiêu bị hắn chọc tức đến nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một chút, nàng lại mở miệng nói: “Đại phu bảo chàng tĩnh dưỡng, có nghe thấy không?”
“Ừm.”
“Đại phu còn bảo chàng đổi nghề, nghe thấy không hả? Thẩm đại nhân.” Tiêu Minh Chiêu khá tán thành với đề nghị này của đại phu.
“Được.”
Tiêu Minh Chiêu sững người: "Được cái gì?"
"Đổi nghề." Hắn khẽ nói: "Đợi chuyện này kết thúc… Ta sẽ xin bệ hạ từ quan."
“Đổi nghề làm gì?”
Tiêu Minh Chiêu nghĩ, nếu hắn từ quan, có lẽ sẽ làm một thầy đồ dạy học.
“Làm phò mã.”
Tiêu Minh Chiêu: ………
Thẩm Nghiên Chi nhìn dáng vẻ cạn lời của nàng, thực sự thấy vô cùng thú vị, không nhịn được bật cười khe khẽ, nhưng tiếng cười này lại động đến vết thương, khiến hắn rên lên một tiếng.
Tiêu Minh Chiêu vội vàng đè hắn lại: "Chàng nằm yên, đừng cử động lung tung!"
Hắn nén lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng lên mái nhà, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, giọng nhẹ như lời nói mớ: "Chiêu Chiêu, đợi đến khi thiên hạ thái bình… Chúng ta đến Giang Nam, mở một quán trà, có được không?"
Tiêu Minh Chiêu quay đầu sang chỗ khác: “Ta không muốn, ta không giỏi kinh doanh, ta vẫn nên để Tiêu Minh Dục nuôi thì hơn.”
“Nếu có một ngày, bệ hạ không muốn nhận nàng làm muội muội nữa, nàng sẽ làm thế nào?”
Nàng nheo mắt lại, rút ra một miếng ngọc bội dương chi từ bên hông, giận dữ nói:
"Huynh ấy dám!"
Trên miếng ngọc bội, chữ "Tiêu" sắc lẻm như dao, nhưng viền cạnh lại được mài đến tròn nhẵn, rõ ràng đã được người ta mân mê quanh năm.
"Đây là vật mẫu hậu đưa cho huynh muội ta trước lúc lâm chung."
Đầu ngón tay nàng chọc vào chữ đó: "Năm đó huynh ấy nắm chặt miếng ngọc bội này thề rằng, sẽ để ta cả đời ngang ngược vô pháp." Nàng bỗng cười lạnh: "Nếu huynh ấy thất hứa…"
“Ta sẽ dẫn theo ba ngàn ám vệ mà mẫu hậu để lại cho ta.” Nàng ghé sát lại gần Thẩm Nghiên Chi, trên người tỏa ra sát khí: "San bằng Kim Loan điện của hắn."
Thẩm Nghiên Chi khẽ bật cười: "Thần lại quên mất… Chiêu Chiêu của chúng ta, vốn là một con báo nhỏ biết cắn người."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa phòng liền vang lên.
Tiêu Minh Chiêu cho người vào, chỉ thấy Minh Nguyệt bưng thuốc tiến vào.
"Đại nhân, đến giờ uống thuốc rồi." Minh Nguyệt đặt bát thuốc lên chiếc kỷ nhỏ cạnh giường.
Thẩm Nghiên Chi vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng mở mắt ra, liền thấy Tiêu Minh Chiêu đã cúi người tới, cánh tay luồn qua sau lưng hắn, cẩn thận đỡ hắn dậy.
"Chậm một chút." Giọng nói nàng mềm mại, lòng bàn tay áp vào sống lưng hắn, vững vàng đỡ hắn ngồi dậy, lại nhanh chóng lấy chiếc gối mềm lót sau lưng hắn, để hắn dựa vào cho thoải mái hơn.
Sau khi đặt thuốc xuống, Minh Nguyệt quỳ một gối, nghiêm nghị bẩm báo:
"Thanh Phong và Thục Khách đã dẫn Huyền Giáp vệ áp giải Lưu Túc lên đường đến Đông Lăng, theo như dặn dò của ngài, đi theo đường quan đạo công khai, dọc đường đều có người tiếp ứng."
Thẩm Nghiên Chi khẽ gật đầu, mặc dù sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hắn đưa tay day day thái dương, ánh mắt đã khôi phục vẻ trong sáng: “Tiếp tục đi.”
"Thục Hồng cũng đã theo lệnh ngài đến trại tuần phòng Bắc Cảnh." Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Thác Bạt thế tử cho biết sẽ phối hợp với chúng ta phong tỏa biên giới, ngăn chặn tàn dư của Lưu Túc trốn ra ngoài."
Ở bên cạnh, Tiêu Minh Chiêu vừa nghe vừa liên tục nhìn về phía bát thuốc, không uống nữa sẽ nguội hết, đã xong chưa?
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, nhưng cơn giận đó vẫn nghẹn lại nơi cổ họng, khiến ngay cả hơi thở của nàng cũng mang theo tiếng run khe khẽ.
Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Thuộc hạ đã theo dặn dò của ngài viết mật thư cho khoái mã gửi về Đông Lăng." Nàng ấy ngừng lại một chút: "Trong thư ghi rõ Hôi Diêu đã chết, Lưu Túc đã bị bắt, xin bệ hạ yên tâm."
"Ừm." Thẩm Nghiên Chi nhàn nhạt đáp một tiếng.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Chiêu đang có chút tức giận, nói: “Vậy không làm phiền đại nhân nghỉ ngơi nữa, thuộc hạ xin cáo lui.” Minh Nguyệt khẽ cúi người, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Nghiên Chi trầm ngâm một lát, đột nhiên chống người trên giường định ngồi dậy.
"Chàng làm gì vậy?" Tiêu Minh Chiêu vội vàng đè vai hắn lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
"Viết thư cho bệ hạ." Giọng nói hắn vẫn còn hơi khàn, nhưng lại ẩn chứa một ý vị không cho phép người khác từ chối.
Tiêu Minh Chiêu tức đến nghẹn lời: "Có thư gì mà Minh Nguyệt không thể viết thay được chứ?"
Thẩm Nghiên Chi không nói lời nào, vẫn muốn tiếp tục ngồi dậy.
Tiêu Minh Chiêu nổi giận: "Thật sự không được thì ta viết! Đã, đã bị thương thế này rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ cái gì? Thẩm Nghiên Chi, lời của đại phu rốt cuộc chàng có nghe không hả?"
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia cười bất đắc dĩ: "Có những việc, cần phải do chính tay ta viết."
"Chuyện gì mà quan trọng đến thế?" Nàng không chịu nhượng bộ.
Liên quan đến việc bố phòng ở biên quan, Tiêu Minh Dục sẽ đích thân nghiệm bút tích. Nếu không phải do chính tay hắn viết, e rằng sẽ phát sinh biến cố.
Đầu ngón tay hắn khẽ v**t v* mu bàn tay đang căng cứng của nàng, dỗ dành nói: "Chiêu Chiêu ngoan ngoãn nghe lời."
"Chàng nhất định phải viết đúng không?" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên buông tay đang đỡ hắn ra, những giọt lệ như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống ào ạt: "Ở Đông Lăng cũng như vậy, sốt cao đến mức ngay cả hai tay cũng run rẩy vẫn phải phê tấu chương, ho ra máu rồi còn nói là chu sa dính vào vạt áo......"
Thẩm Nghiên Chi cứng đờ tại chỗ, bàn tay đưa ra lơ lửng giữa không trung.
Bát thuốc trên bàn đang bốc hơi nóng, khiến vệt nước mắt của nàng càng thêm rõ ràng.
"Đêm qua hỏi chàng có nguy hiểm không?” Nàng hung hăng lau mắt: "Cái gọi là không chút sai sót của chàng, hóa ra là chỉ kế hoạch chu toàn, chứ không phải chỉ cái mạng này của chàng!"
Đầu ngón tay hắn cuối cùng cũng chạm đến gò má nàng, nhưng giọt lệ ấm nóng lại làm trái tim hắn đau nhói: "Ta chẳng phải đã bình an trở về rồi sao......"
"Nửa cái mạng cũng không còn mà gọi là bình an trở về?" Nàng túm lấy vạt áo trung y lỏng lẻo của hắn, để lộ bờ vai quấn đầy băng gạc.
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt xuống, hàng mi dài che đi những gợn sóng nơi đáy mắt. Những ngón tay quen với việc vận trù hoạch định của hắn, giờ phút này lại đang vụng về hứng lấy những giọt lệ rơi của nàng.
Thấy hắn bị mình mắng đến không hé răng, Tiêu Minh Chiêu lại có chút mềm lòng, hắn vẫn còn đang bị thương.
Suy nghĩ một lúc, nàng bèn nhượng bộ đôi chút.
"......Uống thuốc đi." Nàng đột nhiên buông vạt áo hắn ra, sụt sịt mũi bưng bát thuốc lại: "Muốn viết thư thì ngồi cho vững mà viết."
Hắn ngoan ngoãn dựa trở lại vào chiếc gối mềm, ngoan ngoãn bị thương, nuốt xuống bát thuốc đắng hơn thường ngày đến ba phần.