Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 51

Thấy Thác Bạt Lẫm vội vàng rời đi, Tiêu Minh Chiêu như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đặt chén trà xuống đứng dậy, đôi giày thêu còn chưa bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói khàn khàn của Thẩm Nghiên Chi: "Đi đâu?"
"Tiễn A Lẫm." Nàng quay đầu lại, lại thấy sắc mặt nam nhân đang tựa vào đầu giường đột nhiên tối sầm.
"Minh Nguyệt tự sẽ tiễn." Đầu ngón tay hắn bấm vào hoa văn chìm trên tấm chăn gấm, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ.
"Ta có mấy lời muốn nói với A Lẫm." Giọng nói Tiêu Minh Chiêu không lớn, mặc dù chỉ muốn nhờ Thác Bạt Lẫm phái người mang một ít y phục vật dụng thường ngày của nàng đến, nhưng cũng khó nắm chắc có chọc giận Thẩm Nghiên Chi hay không.
“Vừa rồi sao không nói?” Giọng hắn lạnh đến đáng sợ.
“Vừa rồi…” Tiêu Minh Chiêu nhất thời nghẹn lời, vừa rồi đâu có cơ hội nào để nói chứ.
Thấy nàng im lặng, Thẩm Nghiên Chi không hỏi tiếp nữa.
"Khụ khụ khụ…!"
Đột nhiên vang lên tiếng ho dữ dội, lớp băng gạc trên vai Thẩm Nghiên Chi lập tức thấm ra màu đỏ tươi, gương mặt âm trầm của hắn trắng đến gần như trong suốt, dường như cơn ho đã động đến vết thương, hắn giơ tay phải lên ghì chặt lấy vai trái.
Tiêu Minh Chiêu hoảng hốt lao trở lại trước giường, bàn tay ngọc vừa vuốt lên ngực hắn, muốn giúp hắn giảm ho.
Lại không ngờ rằng, giây tiếp theo, đã bị hắn kéo mạnh vào lòng.
"Đừng đi." Đôi môi trắng bệch của hắn kề sát bên tai nàng, cánh tay sắt thép ghì chặt khiến sống lưng nàng đau nhói.
Tiêu Minh Chiêu nhìn bộ dạng yếu ớt này của hắn, có chút không nỡ, bèn đồng ý: “Được, ta không đi.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Nghiên Chi mới buông nàng ra, sắc mặt đã dịu đi đôi chút, hắn nói với nàng: “Mài mực cho ta.” Giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn lại nói một câu: “Y phục trang sức tùy thân của nàng, hôm nay Thục Cẩm sẽ đưa tới.”
Hay lắm, đã phái người đi làm rồi, hoá ra biết mình vừa định nói gì, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không cho phép sao?
Tiêu Minh Chiêu đi đến bên bàn sách với vẻ mặt bất đắc dĩ và trăm phần không muốn.
Nàng rũ mắt mài mực, mực trong nghiên đá xanh dần dần đặc lại, trong lúc cổ tay khẽ xoay, mùi mực thoang thoảng lan tỏa.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng mưa tí tách, ban đầu chỉ là vài giọt lác đác, gõ lên song cửa, lách tách như lời thì thầm. Đầu ngón tay nàng khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn ra…
Màn mưa dần dày đặc, theo góc mái hiên dệt thành tấm rèm, nhuộm cả màn đêm trở nên mông lung.
———
Trại tuần phòng Bắc Cảnh.
Khi Thác Bạt Lẫm thúc ngựa xuyên qua cổng thành, mưa phùn đã thấm ướt áo giáp trên vai hắn ta. Nước mưa lạnh buốt theo cổ trượt vào trong áo, khiến hắn ta rùng mình một cái. Hắn ta chửi thầm một tiếng, tung người xuống ngựa, sải bước vào trong lều trại.
Hắn ta một cước đá văng cửa lều, chiếc áo choàng ướt sũng được giật xuống ném mạnh vào giá binh khí, tiếng kim loại va chạm khiến chén trà trong tay Thác Bạt Di rung lên.
"Về rồi à?" Thác Bạt Di nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên hỏi, "Đồ đã đưa tới chưa?"
"Đưa tới rồi!" Thác Bạt Lẫm vơ lấy ấm trà tu một ngụm lớn, nước chảy theo cằm nhỏ xuống vạt áo.
Đầu ngón tay Thác Bạt Di khẽ gõ lên mặt bàn: "Gặp Minh Chiêu rồi chứ?"
"Gặp thì gặp rồi..." Thác Bạt Lẫm đột nhiên nghẹn lại, yết hầu trượt lên xuống hai lần: "Ta đã giữ lời hứa rồi đấy! Hôm nay ta không ở riêng với nàng ấy!" Ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Ta ngay cả hai câu cũng chưa nói được với nàng ấy!”
Thác Bạt Di nheo mắt lại: "Huynh còn muốn nói gì nữa?"
Thác Bạt Lẫm nói: “Hỏi thăm xã giao bình thường thì được chứ?”
“Không nói được câu nào, mà đã nổi giận lớn như vậy?” Thác Bạt Di nhướng mày hỏi.
“Tất nhiên không phải vì chuyện này…” Thác Bạt Lẫm nói, cơn giận trong lòng lại bùng lên: "Tên Thẩm Nghiên Chi đó…" Thác Bạt Lẫm vỗ một chưởng lên bàn, làm ống tên đổ nhào: "Bị thương đến sắp gặp Diêm Vương rồi còn kéo người ta ban ngày tuyên dâm!"
Hắn ta nhớ lại vết hôn loang lổ trên xương quai xanh của A Chiêu, lại tức không chịu được.
Thác Bạt Di đột nhiên ho dữ dội, chén trà "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
“Huynh bắt quả tang à?”
“Còn không phải sao!” Thác Bạt Lẫm nói một câu, nghĩ lại thấy hình như có gì đó không đúng, sau đó lại nhìn về phía Thác Bạt Di, trừng mắt: “Không phải như muội nghĩ đâu!”
“Vậy là thế nào?” Thác Bạt Di không chịu buông tha.
Thác Bạt Lẫm bị hỏi đến bực bội: “Ôi trời, đừng làm phiền ta nữa. Muội hỏi những cái này, có ích gì?”
Thác Bạt Di như có điều suy nghĩ gật đầu nói: “Ừm, mặc kệ họ như thế nào, ta muốn biết bây giờ huynh nghĩ sao? Hai người bọn họ trông như tình chàng ý thiếp.”
Thác Bạt Lẫm lắc đầu không tán thành, nói: “Bọn họ còn chưa bái đường thành thân thì chẳng tính là gì cả! Giữa ta và A Chiêu vẫn còn vô vàn khả năng, cứ đợi hai mươi ngày sau hẵng hay.” Nói rồi, dường như nhớ ra điều gì, hắn ta lại cất tiếng hỏi: “Kế hoạch bên phía muội đã sắp đặt ổn thỏa cả rồi chứ?”
“Dĩ nhiên.” Trong lòng Thác Bạt Di đã có sẵn kế sách.
“Có lẽ muội cần chuẩn bị thêm hai thiệp mời nữa.” Thác Bạt Lẫm bất đắc dĩ nói.
Nghe hắn ta nói vậy, Thác Bạt Di đoán rằng, có lẽ Tiêu Minh Dục vẫn phái Thẩm Nghiên Chi tới, mà Tiêu Minh Chiêu có lẽ cũng náo loạn đòi tham gia.
“Huynh không khuyên nhủ hai người bọn họ sao?” Thác Bạt Di nói.
Thác Bạt Lẫm lắc đầu một cái, uể oải đáp: “Khuyên không nổi, Thiên tử đã hạ lệnh, Thẩm Nghiên Chi chỉ có thể tuân mệnh. Ngay cả khi ở trong yến tiệc của muội, cần Thẩm Nghiên Chi thay muội đỡ đao, hắn cũng không thể không làm.”
Thác Bạt Di ngước mắt, suy nghĩ một lát, e rằng, nàng ấy cũng cần phải sắp xếp lại một chút.
Thẩm Nghiên Chi có ơn đối với hai huynh muội bọn họ, lại thay Tiêu Minh Dục làm việc, không thể nợ hắn thêm nữa, ít nhất tại yến tiệc, nàng ấy cần đảm bảo hắn bình an vô sự.
Suy nghĩ còn chưa dứt, nàng ấy ngẩng đầu lên thì thấy Thác Bạt Lẫm đằng đằng sát khí vén rèm trướng bước ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Nàng ấy cất tiếng hỏi.
“Đi chuẩn bị giấy vàng mã, đợi Thẩm Nghiên Chi chết rồi thì đốt cho hắn.” Từ phía xa vọng lại giọng nói của Thác Bạt Lẫm.

Bình Luận (0)
Comment