Ngoài song cửa, mưa rào bất chợt đổ xuống, ánh chớp lóe lên, soi rọi gương mặt hắn lúc tỏ lúc mờ trước án thư.
Hắn khoác một chiếc áo choàng ngoài màu mực, tay cầm bút viết lia lịa, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch, thỉnh thoảng lại khẽ ho khan hai tiếng, nhưng vẫn không dừng bút.
Tiêu Minh Chiêu lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi tay trắng ngần mài mực, ánh mắt lại thỉnh thoảng rơi trên người hắn.
Trong thư phòng, mùi mực thơm lan tỏa, hòa cùng hơi ẩm của đêm mưa, chầm chậm lơ lửng.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, bàn tay cầm bút của Thẩm Nghiên Chi khẽ ngưng lại, mi tâm khẽ chau lại gần như không thể nhận ra.
"Chàng nghỉ một lát đi." Tiêu Minh Chiêu vừa mài mực, ánh mắt vừa rơi trên những đốt ngón tay đang căng cứng của hắn.
Vừa rồi từ lúc thời tiết bắt đầu thay đổi, Thẩm Nghiên Chi đã có dấu hiệu khó chịu, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi hắn.
Thẩm Nghiên Chi lắc đầu, nét bút vẫn chưa dừng: “Không sao.”
Nàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi lạnh li ti.
Tiêu Minh Chiêu đặt thỏi mực xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Có phải ngực lại đau rồi không?”
Hắn không đáp, chỉ lắc đầu, gắng gượng tiếp tục hạ bút.
Mưa mỗi lúc một lớn, tiếng sấm âm ỉ vọng về.
Nét chữ của hắn bắt đầu không còn vững.
Bàn tay cầm bút của hắn bỗng nhiên run lên, vệt mực loang ra một đốm trên tấu chương. Hắn nhắm mắt lại, đốt ngón tay đè lên ngực, hơi thở dần dần trở nên nặng nề.
Thấy nét bút cuối cùng của hắn khẽ run rẩy, gắng gượng viết nốt dòng cuối cùng về yếu lược bố phòng, Tiêu Minh Chiêu cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Đủ rồi…”
Thế nhưng, lời còn chưa nói hết, thân hình Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cứng đờ, năm ngón tay đang đè trên giấy Tuyên chợt siết chặt, gần như sắp vò nát tờ giấy.
“Thẩm Nghiên Chi…” Thấy vậy, Tiêu Minh Chiêu lập tức đứng dậy vòng sang bên cạnh hắn.
"Ầm!"
Một tiếng sét kinh thiên động địa vang lên, chấn động cả khung cửa sổ.
Trái tim Tiêu Minh Chiêu đập mạnh, trong nháy mắt nhớ lại lời thái y nói lúc ở Đông Lăng- Mỗi khi trời âm u mưa gió, tâm mạch của hắn đau như dao cắt.
Nàng không còn quan tâm đến điều gì khác nữa, một tay ôm hắn vào lòng.
Thân hình cao lớn của hắn lúc này lại có chút còng xuống, trán tựa vào eo nàng, hơi thở vừa gấp gáp vừa nặng nề, khí nóng hổi xuyên qua lớp áo, làm tim nàng bỏng rát run rẩy.
“Thẩm Nghiên Chi, chàng vẫn không nghe lời ta.” Tiêu Minh Chiêu bắt đầu rơi lệ.
Lúc này, Thẩm Nghiên Chi đã không còn nghe được bất cứ âm thanh nào bên tai, năm ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lấy lồng ngực, đốt ngón tay trắng bệch, sắc môi trong nháy mắt phai đi sạch sẽ, thở hổn hển.
Tiêu Minh Chiêu thấy dáng vẻ này của hắn, không kìm được đau lòng nói: “Ta gọi Minh Nguyệt vào, lấy hộp thuốc cho ta, để ta châm cứu cho chàng.”
Nàng đứng trước án thư, người đang vùi đầu vào eo nàng khẽ lắc đầu, cảm thấy đã dịu đi đôi chút mới từ từ nói: “Không cần… Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Trước đây mỗi khi trời mưa, lồng nực hắn đau như dao cắt, không ngừng nôn ra máu, cảm giác còn khó chịu hơn bây giờ rất nhiều. Từ sau khi dùng cây Băng Long Thảo kia, hắn đã rất ít khi nôn ra máu. Chỉ là cơn đau như vậy, vẫn chưa hề tiêu tan.
Khí hậu Bắc Cảnh khô hanh, rất ít khi mưa, trận mưa hôm nay cũng là điều hắn không ngờ tới, dáng vẻ bệnh tim phát tác bị nàng bắt gặp, lại dọa nàng sợ rồi.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau kịch liệt của hắn như thủy triều rút đi, hắn mới giật mình nhận ra mình đang được Tiêu Minh Chiêu ôm chặt trong lòng.
Cánh tay nàng vòng qua vai hắn, lòng bàn tay áp vào sau lưng hắn, nhiệt độ ấm áp xuyên qua chiếc áo choàng mỏng manh, từng chút từng chút xoa dịu kinh mạch đang co giật của hắn.
“...Còn đau không?” Nàng nhỏ giọng hỏi, đầu ngón tay lướt qua cây trâm ngọc bích của hắn, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài đang xõa tung của hắn.
“Ừm.” Hắn khẽ đáp một tiếng, giọng nói khàn đặc không ra hình thù gì, nhưng lại cố tình không nói rõ là đau hay không đau.
Quả nhiên, nàng lập tức căng thẳng, cánh tay lại bắt đầu siết chặt thêm vài phần: “Đau ở đâu? Lồng ngực hay là vết thương?”
Hắn không đáp, chỉ nhắm mắt, mặc cho bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc ấm áp này.
————
Ngọn gió Bắc Cảnh mang theo hương hoa li ti, vỗ về trên song cửa của biệt viện.
Tiêu Minh Chiêu soi mình trước gương đồng, thấy Minh Nguyệt đang cài một chiếc trâm san hô khắc hình hoa hải đường vào mái tóc của mình: “Công chúa quả thực xinh đẹp diễm lệ, quốc sắc thiên hương.” Minh Nguyệt vừa đỡ vành tai nàng vừa nói.
“Công chúa, đã đến lúc xuất phát rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở từ ngoài cửa.
Tiêu Minh Chiêu hít một hơi thật sâu, sửa lại chiếc áo choàng lớn màu hạnh của mình.
Khi đẩy cửa ra, đúng lúc bắt gặp Thẩm Nghiên Chi trong bộ cẩm bào màu mực đang đứng dưới hành lang, giữa mái tóc được búi gọn bằng ngọc quan thấp thoáng có thể thấy dải lụa bạc do chính tay nàng buộc.
Lúc nam nhân xoay người lại, ánh mắt hắn dừng lại một chút trên búi tóc của nàng.
“Sao thế? Nhìn đến ngây người rồi à?” Tiêu Minh Chiêu nói với hắn.
Ngón tay cái của Thẩm Nghiên Chi v**t v* mạch đập trên cổ tay nàng: “Trong yến tiệc, bất kể xảy ra chuyện gì, hãy đi theo Thục Cẩm.”
“Được.”
Vừa định rời đi, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Thẩm Nghiên Chi.”
Hắn quay đầu lại.
“Phập.”
Tiếng lưỡi đao ngập vào da thịt, rõ ràng đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Thẩm Nghiên Chi khẽ rên lên một tiếng, thân hình loạng choạng, mặc cho nàng đâm con dao găm vào sâu hơn. Máu tươi nhanh chóng thấm đẫm lớp áo trong màu trắng tuyết của hắn, men theo vạt áo loang ra, tụ lại trên mặt đất thành một vũng đỏ chói mắt.
“Ta không thể gả cho chàng được nữa.” Nàng ghé vào tai hắn, giọng nói nhẹ tựa một tiếng thở than.
“...Vì sao?” Hắn cuối cùng cũng cất lời, giọng nói khàn đặc, vỡ nát.
Nàng ôm lấy hắn: “Hoàng huynh mệnh cho ta tiễn chàng một đoạn đường.”
“Ngài ấy muốn giết ta?” Trong mắt hắn đã ngấn lệ.
Nàng lạnh lùng mở miệng: “Phải, chỉ cần chàng chết là có thể dẹp yên chiến sự. Vì Đông Lăng… Giết một mình chàng thì có là gì?”
Đồng tử Thẩm Nghiên Chi đột ngột co rút lại, sắc môi vì mất máu nhanh chóng trở nên xám ngoét.
Nàng rời khỏi vòng tay hắn, bắt đầu từng bước từng bước lùi lại, chiếc áo choàng màu hạnh của nàng dần dần xa khuất, lạnh lùng nhìn hắn ngã xuống.
Hắn đưa tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng chỉ nắm được một khoảng không hư vô.
“Chiêu Chiêu…”
Đừng… Chiêu Chiêu… Đừng rời xa ta…
———
“Chiêu Chiêu!”
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa.
——Là mộng.
Thế nhưng, cái cảm giác ấy quá đỗi chân thực, chân thực đến mức hắn thậm chí có thể nhớ lại cả người đẫm máu, nhớp nháp dính đầy trên ngón tay của mình.
Hắn run rẩy giơ tay lên, mượn ánh sáng bên ngoài song cửa nhìn vào lòng bàn tay.
Sạch sẽ, không có máu.
Hắn lại xác nhận một lần nữa, là mộng.
Hắn xoa xoa trán, vừa mới tỉnh dậy từ trong cơn mê man, thái dương vẫn còn vương lại chút đau nhức âm ỉ.
Hắn nhớ rằng mình gục trên bàn án chưa được bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, bệnh tim của hắn tái phát, Tiêu Minh Chiêu đã đến bên cạnh ôm lấy hắn, hắn ngồi trên ghế vùi đầu vào eo của nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nào ngờ, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trên giường.
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này, trên bàn án đã sạch sẽ gọn gàng, bút mực giấy nghiên đều đã được thu dọn.
Hắn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, trái tim bỗng thắt lại.
“Chiêu Chiêu?”
Không ai đáp lời.
Ngoài song cửa, tiếng mưa rơi tí tách, lúc này hắn mới phát hiện, ở cạnh cửa sổ chẳng biết từ khi nào đã có thêm một chiếc ghế quý phi, trên ghế trải một tấm thảm lông cáo mềm mại, bên cạnh chiếc kỷ nhỏ còn đặt một chén trà an thần vẫn đang được giữ ấm.
Là nàng dọn dẹp sao?
Vậy nàng đâu rồi?
Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi khẽ ngưng lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt tay áo.
Hắn lập tức đứng dậy, tiện tay vớ lấy chiếc áo choàng trên giá bên cạnh, khoác lên người rồi cứ thế đẩy cửa ra…
Đêm mưa lất phất, trong sân đình sương khói mờ ảo.
Trên thềm đá, một bóng hình mảnh mai đang lặng lẽ đứng đó.
Tiêu Minh Chiêu khoác chiếc áo choàng màu trắng ngà, mái tóc dài không búi buông xõa sau lưng. Nàng hơi ngẩng đầu, dường như đang ngắm mưa, lại dường như đang ngẩn người. Tơ mưa làm ướt vạt áo nàng, mà nàng lại chẳng hề hay biết.
Thẩm Nghiên Chi sững người.
Trong lồng ngực, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng nặng nề buông xuống.
Hắn lặng lẽ bước đến, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, cằm tựa vào hõm vai nàng, giữa hơi thở đều là hương hoa lê vương trên mái tóc nàng.
“...Sao lại đứng ở đây?” Giọng hắn trầm khàn, mang theo cơn buồn ngủ chưa tan và một tia run rẩy khó nhận ra.
Tiêu Minh Chiêu khẽ run lên, nhưng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Chàng tỉnh rồi sao?”
Thẩm Nghiên Chi siết chặt vòng tay, ôm trọn cả người nàng vào lòng, như thể sợ nàng sẽ biến mất.
“Ừm.” Hắn khẽ đáp một tiếng, môi kề bên tai nàng, gần như thì thầm: “Ta tưởng nàng đã đi rồi.”