“Sao vừa ngủ dậy một giấc đã trở nên dính người như vậy?” Tiêu Minh Chiêu giơ một tay, đặt lên cánh tay hắn đang vòng trước người mình.
Hai tay Thẩm Nghiên Chi ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, cằm nhẹ nhàng tựa vào hõm vai nàng, nhắm mắt nói: “Ta mơ thấy nàng bỏ đi.”
Lưng nàng áp sát vào lồng ngực hắn, qua lớp áo có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Nàng cười khẽ: “Đó chỉ là mộng thôi, chuyện trong mộng thường trái ngược với hiện thực.”
Hắn nhắm mắt lại, ôm nàng càng chặt hơn.
“Sẽ không đi chứ?” Hắn khẽ hỏi, giọng nói nhẹ đến mức gần như bị tiếng mưa át đi.
“Không đi.” Nàng đáp dứt khoát.
Ngay sau đó giống như nhớ ra điều gì, nàng lại mở miệng: “Vết thương của chàng vẫn chưa lành, ta muốn ở bên chăm sóc chàng nên đã bảo Minh Nguyệt chuyển chiếc ghế quý phi trong phòng ta sang phòng chàng, chàng sẽ không trách ta chứ?”
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng: “Chẳng phải nàng đã làm rồi sao? Còn hỏi có trách hay không?” Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần vui vẻ: “Chiêu Chiêu thích thế nào thì cứ làm thế đó.”
Một cơn gió chợt nổi lên, mang theo hơi lạnh của những hạt mưa lướt qua. Cổ họng Thẩm Nghiên Chi ngứa ngáy, không kìm được nhỏ giọng ho khan, lồng ngực rung lên, ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng khẽ run theo.
Tiêu Minh Chiêu lập tức cau mày, vịn lấy cánh tay hắn nói: “Vết thương của chàng chưa lành, ở đây lạnh lắm, chúng ta trở về thôi.”
Thẩm Nghiên Chi lại không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng từ phía sau, cằm tựa l*n đ*nh đầu nàng, giống như đang tham luyến sự ấm áp của khoảnh khắc này.
Tiêu Minh Chiêu tưởng hắn khó chịu, không thúc giục nữa, chỉ lặng lẽ đứng yên, mặc cho hắn ôm.
Tiếng mưa tí tách, thời gian dường như bị kéo dài ra.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nghiên Chi bỗng nhiên kề môi sát bên tai nàng, giọng nói trầm khàn dịu dàng…
“Chiêu Chiêu, nàng muốn sính lễ gì?”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên xoay người lại, đôi mắt hạnh mở to, trên hàng mi vẫn còn vương những hạt mưa li ti.
"Chàng... Nói gì vậy?" Giọng nàng run rẩy: "Nói lại lần nữa đi."
Thẩm Nghiên Chi giơ tay v**t v* gò má dính nước mưa của nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau qua đuôi mắt nàng: "Không phải nàng nói sao? Đợi chuyện ở Bắc Cảnh xong xuôi, chúng ta sẽ trở về Đông Lăng thành thân.”
Màn mưa giữa hai người dệt thành một tấm rèm trong suốt, nhưng dung mạo của hắn lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nước mắt của Tiêu Minh Chiêu đột nhiên rơi xuống: "Bao nhiêu năm như vậy... Thẩm Nghiên Chi, chàng đã từ chối ta bao nhiêu năm..." Nàng nghẹn ngào đấm vào vai hắn: "Ta đã nghĩ lần này..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị kéo vào một vòng ôm nóng rực.
Thẩm Nghiên Chi vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng nói nghẹn ngào đến run rẩy: "Năm đó thái y nói ta sống không quá ba tháng, ta làm sao dám vọng ngôn."
Hắn siết chặt vòng tay, "Sau này Bệ hạ đã tìm đủ mọi cách, cũng chỉ tìm được phương pháp thái y dùng ngân châm dẫn độc cho ta, giúp thuyên giảm trong vài ngày. Thế nhưng sau kỳ hạn ba tháng, cũng hoàn toàn không biết có thể kéo dài thêm mấy ngày, chứ đừng nói là mấy tháng, mấy năm, đó là điều ta không dám mơ tưởng xa xôi, mỗi một ngày ta sống thêm... Đều giống như là trộm được vậy."
Nước mưa theo cằm hắn chảy vào trong cổ áo nàng, lại nóng đến kinh người.
“Nhưng may được trời cao thương xót, Thẩm mỗ ta mệnh không đáng tuyệt.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong đáy mắt có ánh lửa đang bùng cháy: “Chỉ nguyện quãng đời còn lại, năm năm tháng tháng, có thể cùng Chiêu Chiêu, xuân thưởng hải đường, đông ngắm tuyết.”
Tiêu Minh Chiêu khóc đến không nói nên lời, chỉ có thể kiễng chân hôn lên đôi môi run rẩy của hắn. Giữa tiếng mưa gào thét, nàng nếm được vị nước mắt mặn chát, không phân biệt được là của ai.
————
Mấy ngày ở biệt viện Nam Giao giống như là những ngày tháng trộm được.
Sáng sớm thức dậy, Tiêu Minh Chiêu sẽ thay Thẩm Nghiên Chi búi tóc, ngón tay luồn qua mái tóc đen như mực của hắn, thỉnh thoảng cố tình kéo đau hắn, để đổi lại một cái cắn nhẹ lên cổ tay.
Buổi chiều, nàng rúc vào lòng hắn đọc binh thư, đọc một lúc rồi thiếp đi, lúc tỉnh lại luôn phát hiện trên người đã được đắp áo choàng của hắn, còn hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, tay cầm bút phê duyệt công văn.
Ban đêm hắn ngồi trước bàn án, nàng mài mực, mệt thì nàng ngủ trên chiếc ghế quý phi bên cạnh, nhưng sáng sớm tỉnh dậy lại thường thấy mình đang ở trên giường của hắn.
Thuốc nàng sắc, hắn không còn chê đắng nữa, uống một hơi cạn sạch, chỉ để đổi lấy một nụ hôn ngọt ngào rơi trên khóe môi của nàng.
Thỉnh thoảng hai người đánh cờ, Tiêu Minh Chiêu vắt óc suy nghĩ cũng không thắng nổi hắn, liền cố tình lật đổ bàn cờ ăn vạ, nhiều lần như vậy, hắn để nàng không được như ý, liền bảo Minh Nguyệt cầm một quyển sổ đứng bên cạnh, mỗi một nước đi đều yêu cầu Minh Nguyệt vẽ lại một nước, nàng còn ăn vạ nữa, hắn sẽ cầm quyển sổ ra xem.
Nàng bất đắc dĩ lao tới giật lấy quyển sổ trong tay hắn, hắn lại thuận thế ôm lấy eo nàng đè lên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, nhìn đến mức khiến Minh Nguyệt đỏ mặt tía tai rời đi.