Gió Bắc Cảnh lướt qua sân đình, cuốn theo hương hoa quế, nhẹ nhàng vỗ về trên song cửa, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Gió sớm lướt qua sân, cuốn theo những cánh hoa quế li ti, lướt qua vạt váy màu vàng ngỗng của Minh Nguyệt.
Tiêu Minh Chiêu vừa mới tỉnh, vẫn còn mang theo vài phần ngái ngủ, chăn gấm hé mở một nửa, mái tóc dài xõa trên vai, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết.
Minh Nguyệt đúng lúc đẩy cửa bước vào, tay bưng một chiếc chậu đồng, hơi nóng lượn lờ, thấy nàng đã ngồi dậy, bèn cười nói:
“Công chúa tỉnh rồi ạ? Nô tỳ đang định tới gọi người đây.”
Tiêu Minh Chiêu dụi dụi mắt, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn của buổi sớm: “Hôm nay là yến tiệc sinh thần của Thác Bạt Di, không thể đến muộn được.”
Minh Nguyệt gật đầu, đặt chậu đồng xuống, hầu hạ nàng rửa mặt. Nước ấm thấm qua đầu ngón tay, khăn lụa lau qua gò má, đôi mày và mắt của Tiêu Minh Chiêu dần dần trở nên trong trẻo.
Đến lúc trang điểm, Minh Nguyệt cầm chiếc lược ngọc, đầu ngón tay khéo léo luồn qua mái tóc của nàng, chẳng mấy chốc đã búi thành một kiểu tóc Lăng Vân tinh xảo, cài nghiêng một bộ diêu bằng vàng nạm ngọc, tua rua rủ xuống, càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ không gì sánh được của nàng.
Phấn hồng phớt nhẹ, mày ngài khẽ tô, trên môi điểm một màu son đỏ nhàn nhạt. Minh Nguyệt nâng gương đồng lên cho Tiêu Minh Chiêu ngắm, còn mình ghé sát vào má nàng, cùng nhìn vào trong gương.
“Công chúa điện hạ thật xinh đẹp.” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, trong mắt mang theo sự tán thưởng chân thành.
Trong gương đồng phản chiếu hai gương mặt, một gương mặt rực rỡ như ráng chiều, một gương mặt trong trẻo lạnh lùng tựa sương tuyết.
Tiêu Minh Chiêu nhìn Minh Nguyệt trong gương đồng, trong lòng không khỏi cảm thán- Nàng ấy quả thực là người đặc biệt nhất trong số các ám vệ của Thẩm Nghiên Chi.
Không dịu dàng đáng yêu như Thục Cẩm, cũng không giống Thục Hồng anh tư hiên ngang mà vẫn mang nét quyến rũ.
Khí chất của Minh Nguyệt, là thoát tục, như chính tên của nàng ấy, trong trẻo lạnh lùng mà chói mắt.
Võ công của nàng ấy cực cao, tiễn thuật lại càng tuyệt luân, nhưng tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ, hành sự quyết đoán.
Tiêu Minh Chiêu nhìn nàng ấy trong gương, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi cũng xinh đẹp như chính tên của mình vậy.”
Minh Nguyệt nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, hiếm khi lộ ra một tia dịu dàng: “Cái tên này của nô tỳ… Vẫn là do đại nhân đặt cho.”
Tiêu Minh Chiêu nghe vậy liền quay đầu, bộ diêu trên tóc khẽ lay động: "Tên là hắn đặt sao? Nói ta nghe thử."
Bàn tay cầm lược của Minh Nguyệt khựng lại, tua rua rủ xuống từ ống tay áo màu vàng ngỗng: "Năm nô tỳ mười tuổi, lúc đói đến mức phải gặm vỏ cây thì gặp được đại nhân." Trong gương đồng phản chiếu đôi mắt hơi cong lên của nàng ấy: "Ngài ấy ném cho nô tỳ nửa cái bánh nướng, nói 'muốn sống thì đi theo'."
Răng lược lướt qua mái tóc xanh, chuyện cũ như khói sương hiện về: "Cứ ngỡ Huyền Giáp vệ là luyện ngục, kết quả là…" Nàng ấy bỗng cười khẽ: "Bữa nào cũng có thịt, mỗi tuần đều được may áo mới, bị thương còn có lão quân y nấu nước đường dỗ chúng ta uống thuốc."
Tiêu Minh Chiêu chớp chớp mắt: "Thanh Phong cũng vào lúc đó sao…?"
"Vâng, chúng thần cùng được chọn trong một đợt." Động tác vấn tóc của Minh Nguyệt thành thục như mây bay nước chảy: "Trong kỳ thi đấu kết nghiệp, đại nhân đã nói ba người đứng đầu sẽ được theo hầu bên cạnh."
"Thanh Phong lợi hại như vậy, chắc chắn là người đứng đầu rồi?"
Minh Nguyệt lắc đầu, dải lụa tóc bằng vàng bay lượn giữa những ngón tay: "Hắn là á khôi, còn ta là quý khôi."
"Vậy còn người đứng đầu?"
"Chết rồi." Giọng nói của Minh Nguyệt đột nhiên lạnh xuống: "Kẻ đó đã ngầm dùng độc châm trong cuộc tỉ thí, phế đi tay phải của ba người cùng nhóm." Nàng ấy cố định lọn tóc cuối cùng, "Lúc đại nhân phế đi gân tay của hắn ta trước mặt mọi người đã nói…"
"'Kẻ tâm thuật bất chính, võ công càng cao, tai họa càng sâu.'"
Gương đồng đột ngột bị đẩy ra xa, Tiêu Minh Chiêu xoay người nắm lấy cổ tay Minh Nguyệt: “Vậy nên tên của các ngươi…”
"Lúc đó, đại nhân nhìn vũng máu trên đất nói..." Trong đáy mắt Minh Nguyệt dâng lên một tia dịu dàng hiếm thấy, "'Lang lãng thanh phong, kiểu kiểu minh nguyệt- Từ nay về sau các ngươi sẽ mang tên này.'"
Ngoài song cửa, hoa quế rơi xào xạc, vài cánh hoa vương trên vạt áo màu vàng ngỗng của Minh Nguyệt, tựa như vàng vụn được rắc lên.
Thẩm Nghiên Chi chắp tay sau lưng đứng dưới hành lang, chiếc cẩm bào màu đen bị gió thổi bay một góc, để lộ bội ngọc trắng bên hông.
Thấy Tiêu Minh Chiêu lững thững tới, hắn hơi nhướng mày: "Sao lại chậm trễ lâu như vậy?"
Tiêu Minh Chiêu xách vạt váy, chiếc áo choàng đỏ rực như lửa càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết của nàng. Nàng chớp chớp mắt, cố tình kéo dài giọng điệu: "Đang nghĩ xem nên đòi Thủ phụ đại nhân sính lễ gì- Nghĩ đến nhập thần, nên quên cả giờ giấc."
Lời còn chưa dứt, Minh Nguyệt đã vội vã đuổi theo: "Công chúa!" Trong tay nàng ấy là một chiếc trâm san hô, đầu trâm được chạm khắc thành hình đóa hải đường đang nở rộ, "Người quên cài cái này rồi."
Tiêu Minh Chiêu cúi đầu, mặc cho Minh Nguyệt cài chiếc trâm vào bên thái dương.
“Công chúa quả thực xinh đẹp diễm lệ, quốc sắc thiên hương”.
Khi ngẩng đầu lên, sắc san hô rực rỡ phản chiếu lên hoa điền giữa hai hàng lông mày của nàng, hệt như ráng chiều soi bóng trên tuyết trắng.
Đồng tử của Thẩm Nghiên Chi đột ngột co rút lại.
Chiếc trâm này.
Và cả câu nói này của Minh Nguyệt.
Đây chính là cảnh tượng hắn đã thấy trong giấc mộng mấy ngày trước.
Trong giấc mộng, Tiêu Minh Chiêu cũng cúi đầu như thế, chiếc áo choàng lớn màu hạnh bị gió thổi phồng lên, chiếc trâm san hô trên tóc đỏ rực như máu.
Sau khi cài trâm xong, nàng ngẩng mặt lên cười hỏi: "Sao thế? Nhìn đến ngây người rồi à?"
Lúc này đây, hiện thực và mộng cảnh trùng khớp lên nhau, đến cả độ cong khóe môi của nàng cũng không sai một ly.
Đốt ngón tay của Thẩm Nghiên Chi run lên, suýt nữa đã bóp nát chiếc nhẫn ngọc trong tay áo.
Trong giấc mộng của hắn, cảnh tượng tiếp theo chính là máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo choàng màu hạnh.
"Đi thôi." Hắn đột ngột xoay người, giọng nói căng thẳng.
Ba người vừa đến trước xe ngựa, Minh Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Chờ một chút! Ta quay lại ngay!"
Bóng hình màu vàng ngỗng vội vã chạy về viện, một lát sau ôm một chiếc áo choàng lớn màu hạnh quay lại: "Thác Bạt công chúa hôm nay chắc chắn sẽ mặc màu đỏ chính, điện hạ vẫn nên đổi sang chiếc này đi."
Bàn tay đang cởi áo choàng đỏ của Tiêu Minh Chiêu khựng lại: "Nàng ta lại không phải người hẹp hòi..."
"Lễ nghi không thể thiếu." Minh Nguyệt kiên trì.
“Vậy được rồi.” Tiêu Minh Chiêu cởi chiếc áo choàng đỏ xuống.
Ngay khoảnh khắc chiếc áo choàng lớn màu hạnh được khoác lên, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên vịn lấy càng xe: "Mặc màu đỏ không sao cả." Giọng hắn kiên quyết lạ thường: "Thác Bạt Di sẽ không để ý đâu."
Bàn tay đang thắt dây của Tiêu Minh Chiêu dừng lại giữa không trung, kinh ngạc nhìn hắn.
"Hôm nay sao chàng lại để ý đến y phục rồi?" Nàng đột nhiên ghé lại gần, chiếc áo choàng lớn màu hạnh bị gió thổi áp vào tay áo màu đen của hắn: "Chẳng lẽ là..." Đầu ngón tay lướt qua chiếc cằm đang căng cứng của hắn: "Đã thầm nghĩ đến dáng vẻ ta mặc giá y màu đỏ trong lòng rồi sao?”
Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi chợt ngưng lại.
Tiêu Minh Chiêu nhìn đôi mày đang khẽ cau lại của Thẩm Nghiên Chi, bỗng cười khẽ, đầu ngón tay điểm nhẹ lên chiếc cằm căng cứng của hắn: "Không trêu chàng nữa."
Nói như vậy, nhưng nàng vẫn nhân cơ hội áp sát vào vạt áo hắn, chóp mũi khẽ ngửi. Quả nhiên, mùi hương hoa tô hợp quen thuộc đó đang vương vấn nơi đầu mũi- Giống hệt loại cao thơm mà nàng thường dùng. Khóe môi nàng cong lên một nụ cười ranh mãnh: "Ừm, y phục của Thẩm đại nhân hôm nay rất thơm."
Thẩm Nghiên Chi bất đắc dĩ cười cưng chiều: “Chỉ lần này, không có lần sau.”
Trên xe ngựa, bánh xe tiếp tục chậm rãi lăn về phía trước, không bao lâu sau, tiếng bánh xe nghiến trên con đường đá xanh vang lên lộc cộc, giữa tiếng động đó, nàng nhận ra đốt ngón tay hắn đang vô thức gõ lên đầu gối- Đó là hành động của hắn mỗi khi suy nghĩ vô cùng nặng nề.
"Thẩm Nghiên Chi." Nàng đột nhiên nhoài người tới, đầu ngón tay ấn lên huyệt thái dương đang giật giật của hắn: "Chàng không yên lòng, đang nghĩ gì vậy?"
Hắn bắt lấy bàn tay đang gây rối của nàng, rũ mắt nói: "Không hiểu vì sao, hôm nay tâm trạng có chút bất an."
Dù rằng hắn đã xác nhận lại kế hoạch một lần nữa, thoạt nhìn không có sai sót gì. Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng giống hệt trong mộng, nội tâm hắn vẫn thấp thỏm không yên.
Tiêu Minh Chiêu bật cười thành tiếng, dứt khoát chui vào lòng hắn, hai tay ôm lấy eo hắn: "Thủ phụ đại nhân căng thẳng sao?" Đỉnh đầu cọ cọ vào cằm hắn: "Đừng lúc nào cũng căng cứng như vậy, ta không chạy mất đâu."
Bàn tay của Thẩm Nghiên Chi lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc xanh như thác của nàng: "Đã nghĩ ra muốn sính lễ gì chưa?"
Người trong lòng cứng đờ.
Ban nãy trước hành lang rõ ràng là lấy cớ để đối phó với hắn, đâu có thật sự nghĩ đến chuyện này.
"Bản công chúa có kỳ trân dị bảo nào mà chưa có chứ?" Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Nhưng chỉ muốn một thứ thật đặc biệt..." Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Nữ tử bình thường xuất giá đều là hồng trang mười dặm, ta muốn hai mươi dặm! Không, ba mươi dặm!"
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, lồng ngực rung lên: "Được."
"Đáp nhanh như vậy, chắc chắn là nói cho qua chuyện!" Nàng níu lấy vạt áo hắn.
Hắn thuận thế cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào nàng: “Cứ nhận lời trước đã rồi tính sau, cũng không muộn.” Ngón cái v**t v* mạch đập trên cổ tay nàng: “Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, vậy thì Thủ phụ của Đông Lăng có thể đổi người khác rồi.”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên vén rèm xe lên, nửa người nhoài ra ngoài, gió thổi rối loạn mấy lọn tóc mai bên thái dương nàng: "Minh Nguyệt làm chứng! Hồng trang ba mươi dặm!"
Thiếu nữ trong bộ y phục màu vàng ngỗng quay đầu lại cười, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc: "Vậy thuộc hạ xin chờ ngày về Đông Lăng để tiễn công chúa điện hạ xuất giá, để được thấy ráng hồng ba mươi dặm phủ kín khắp phố phường Kim Lăng…"