Tiếng hét thảm thiết ngoài điện vừa dứt, trong mắt Vũ Văn Liệt đã lóe lên một tia âm hiểm đắc ý, ông ta lập tức đứng dậy nói: “Bên ngoài có chuyện gì thế? Tất cả theo bản vương ra ngoài xem!” Ngay sau đó, ông ta quay đầu nhìn sứ tiết Tây Lương nói: “Đại nhân, cùng bản vương đi nào!”
Trong đáy mắt Thẩm Nghiên Chi chợt lóe lên hàn quang, hắn đột nhiên quay sang quát khẽ với Thục Hồng: “Nhanh chóng tìm tâm phúc của Thác Bạt Di giúp ngươi, mang thống lĩnh thị vệ đến đây!”
Thục Hồng không chút do dự, bóng dáng trong bộ y phục màu xanh đậm vừa lóe lên đã biến mất ở hành lang bên cạnh điện.
Vũ Văn Liệt dẫn theo sứ tiết Tây Lương Mạch Hợp Mộc và tâm phúc Ô Kiêu của mình vội vã xông ra ngoài điện, mọi người theo sát phía sau.
Chỉ thấy trên hành lang, cả người Thác Bạt Lẫm chật vật, chiến bào nhuốm máu, Tiêu Minh Chiêu đang vịn lấy cánh tay hắn ta, tay áo nàng bị rách một đường, Thục Cẩm đứng bên cạnh.
Mà cách đó mấy chục bước, Tây Lương thế tử Nỗ Nhĩ Đề ngã trong vũng máu, toàn thân đầy vết đao, da thịt lật ra, sâu đến thấy cả xương, và vết thương chí mạng nhất, chính là mũi tên lông trắng xuyên qua tim.
Chết không nhắm mắt.
Trên mái nhà, Minh Nguyệt tay cầm trường cung, vạt váy màu vàng ngỗng tung bay trong gió đêm.
Thẩm Nghiên Chi liếc nhìn Tiêu Minh Chiêu.
Nàng không bị thương, Thục Cẩm đã bảo vệ nàng rất tốt, hắn thở phào một hơi.
Thế nhưng, khi ánh mắt hắn lướt qua bàn tay Tiêu Minh Chiêu đang vịn lấy Thác Bạt Lẫm, trong đáy mắt lại cuộn trào sự tức giận và đau đớn bị kìm nén.
Hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười đó cực nhẹ, nhưng lại mang theo sự tự giễu đến thấu xương.
Thật nực cười, hắn đã sắp đặt và chuẩn bị mọi thứ, bảo vệ nàng chu toàn, nhưng vừa rồi, nàng vì Thác Bạt Lẫm không tiếc liều mình, không chút do dự xông ra, ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho hắn.
Đốt ngón tay hắn chống lên môi, đột nhiên ho mạnh ra một ngụm máu.
Tiêu Minh Chiêu sững người, trong lòng nhói lên đau đớn, nàng nhìn thấy máu tươi rỉ ra từ kẽ tay hắn, đồng tử đột ngột co rút…
Nàng buông Thác Bạt Lẫm ra, không màng tất cả xông đến vịn lấy thân hình đang lung lay sắp ngã của hắn.
Thẩm Nghiên Chi lại không để lại dấu vết gỡ tay nàng ra, giọng nói khàn khàn, lạnh như băng sương: “Không phiền công chúa lo lắng.”
Hốc mắt Tiêu Minh Chiêu đỏ lên, cố chấp nắm lấy cổ tay hắn một lần nữa, đầu ngón tay run rẩy: “Chàng ho ra máu rồi…”
Vũ Văn Liệt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, bỗng nhiên cười khẽ thành tiếng, tiếng cười đó như rắn độc phun nọc, khiến người ta sởn gai ốc.
“Chiêu Dương công chúa, trước tiên đừng vội khóc…” Ông ta ung dung vỗ tay, đáy mắt lóe lên sự thích thú tàn nhẫn: “E rằng vẫn chưa đến lúc người phải khóc đâu.”
Ngay sau đó, sắc mặt ông ta đột nhiên trầm xuống, quát lớn:
“Tây Lương thế tử bị hành thích bỏ mình, còn không mau điều tra cho bản vương!”
Tâm phúc bên cạnh ông ta lập tức xông đến thi thể của Nỗ Nhĩ Đề, ra vẻ kiểm tra một hồi, sau đó cao giọng nói:
“Trên người thế tử có nhiều vết chém, nhưng vết thương chí mạng…” Người nọ đột nhiên giơ lên một mũi tên lông trắng nhuốm máu, trên đuôi tên rõ ràng có khắc ám văn của Huyền Giáp Vệ, “Chính là mũi tên này!”
Cả sân náo động!
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung vào Minh Nguyệt trên mái nhà… Nàng ấy tay cầm trường cung, túi đựng tên bằng lông vàng đã trống không, mà mũi tên đoạt mạng trên mặt đất, chính là của nàng ấy.
“Ám vệ Đông Lăng ám sát Tây Lương thế tử trong hoàng cung Bắc Cảnh, ý đồ khơi mào chiến sự giữa hai nước Bắc Cảnh và Tây Lương! Tội đáng tru di!” Vũ Văn Liệt nghiêm nghị tức giận lên án, “Thẩm Nghiên Chi, ngươi còn gì để nói không?!”
Minh Nguyệt đứng trên mái nhà, gió đêm cuốn bay vạt áo màu vàng ngỗng của nàng ấy, trường cung trong tay phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Giọng nói nàng ấy trong trẻo lạnh lùng, từng chữ như đinh đóng cột:
“Vũ Văn đại nhân, ta vẫn luôn đối phó với thích khách, không hề giết hại thế tử.”
“Hừ, thích khách ở đâu?” Vũ Văn Liệt nhìn Minh Nguyệt âm hiểm chất vấn.
“Tất cả đã bị tiêu diệt.” Sau đó Minh Nguyệt nói thêm: “Lúc thích khách cầm đao giao đấu với Tây Lương thế tử, Thác Bạt thế tử và Chiêu Dương công chúa lần lượt chạy đến, đợi chúng ta cùng nhau đánh lui thích khách và tiến lên kiểm tra tình hình của thế tử thì thế tử đã tắt thở.”
Vũ Văn Liệt phá lên cười ha hả: “Thích khách đều đã bị tiêu diệt, chết không có đối chứng, ai mà không biết Thác Bạt thế tử và công chúa Đông Lăng của ngươi tư giao sâu đậm, ngươi lại là người của Đông Lăng, làm sao tin được lời nói một phía của các ngươi?”
Minh Nguyệt điềm tĩnh và lạnh lùng tiếp tục cất lời: “Mỗi mũi tên của ta, đều có dấu ấn của Huyền Giáp Vệ, số lượng, tung tích, đều có thể kiểm chứng.”
Nàng ấy lật tay rút ra túi đựng tên trống rỗng, ném xuống đất, “Tối nay khi vào cung, thị vệ đã kiểm kê- Mười tám mũi tên lông vàng, đuôi tên có khắc chữ ‘Huyền Giáp Vệ • Minh Nguyệt’.”
Nàng ấy giơ tay chỉ vào mũi tên nhuốm máu bên cạnh thi thể, ánh mắt sắc như dao:
“Mũi tên đó nếu là của ta, đuôi tên tất sẽ có khắc văn của Huyền Giáp Vệ, và- ” Nàng ấy cười lạnh một tiếng, “Túi tên của ta đã trống, nếu mang thêm một mũi, xin hỏi, tên từ đâu ra?”
Vũ Văn Liệt nheo mắt, cười một cách âm u:
“Ngụy biện! Bản vương làm sao phán đoán được, ngươi có giấu tên trước trong tay áo, trà trộn vào cung hay không?”
Minh Nguyệt không lùi một bước: “Vào cung cần phải qua ba lần lục soát, tất cả binh khí đều được đăng ký vào sổ. Nhiếp chính vương nếu không tin, có thể cho gọi thống lĩnh thị vệ đến đối chất!”
Thác Bạt Lẫm đột nhiên lên tiếng: “Ta bây giờ có thể phái người cho thống lĩnh thị vệ đến đây, còn những người phụ trách lục soát và đăng ký binh khí hôm nay cũng gọi đến cùng.”
Vũ Văn Liệt nheo nheo mắt, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cũng không cần phiền phức như vậy.” Ông ta giơ tay ra hiệu cho Ô Kiêu, “Nếu Minh Nguyệt cô nương nói trên tên có dấu ấn của Huyền Giáp Vệ, vậy thì rút ra xem- Nếu thật sự như lời nàng nói, tự nhiên sẽ rõ trắng đen!”
Ô Kiêu sải bước tiến lên, một tay rút ra mũi tên ở yết hầu của Tây Lương thế tử…
Trên đuôi tên rõ ràng có khắc chữ “Huyền Giáp Vệ • Minh Nguyệt”!
Cả sân náo động!
“Không thể nào!” Đồng tử Minh Nguyệt co rút lại, vội vàng bay xuống từ trên mái nhà, một tay giật lấy mũi tên trong tay tâm phúc của Vũ Văn Liệt, giọng nói của nàng ấy gần như sắp xé rách, “Tên của ta rõ ràng…”
Nàng ấy đột nhiên cúi đầu nhìn túi tên trống rỗng của mình, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
“Chứng cứ rành rành, còn có gì để nói nữa không?!” Vũ Văn Liệt quát lớn, “Ám vệ Đông Lăng ám sát Tây Lương thế tử, ý đồ khơi mào chiến tranh giữa hai nước! Thẩm Nghiên Chi, ngươi dung túng thuộc hạ hành hung, đáng tội gì?!”
Đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi siết đến trắng bệch, đáy mắt lạnh đến thấu xương, hắn liếc nhìn về phía hành lang, dường như đang chờ đợi ai đó.
Một lúc sau, Thục Hồng đã vội vã quay lại, sắc mặt trắng bệch, nàng ấy ghé sát vào tai Thẩm Nghiên Chi, giọng nói run rẩy:
“Đại nhân, thống lĩnh thị vệ đã mất tích, hai thị vệ phụ trách lục soát và đăng ký đã bị người ta g**t ch*t, cuốn sổ đăng ký cũng đã mất tích.”
Chết không có đối chứng.
Thân hình Thẩm Nghiên Chi loạng choạng, đốt ngón tay gắt gao chống vào tim, nhưng không thể đè nén được mùi máu tanh đang trào lên trong cổ họng.
Trăm miệng cũng không thể biện bạch.
Tử cục đã định.
Đồng tử Thẩm Nghiên Chi co rút lại, máu trong toàn thân tức khắc đông cứng.