Trên sân, Vũ Văn Liệt quát lên đầy nghiêm nghị: "Chứng cứ rành rành! Mũi tên này chính là của Minh Nguyệt, người đâu- Bắt Thẩm Nghiên Chi của Đông Lăng và toàn bộ thị vệ của hắn lại cho bản vương!"
Trong chớp mắt, đoản đao của Thục Cẩm tuốt khỏi vỏ, hàn quang tựa dải lụa; Trường kiếm của Thục Hồng chĩa ngang, sát khí đằng đằng, hai người một trái một phải che chắn trước người Thẩm Nghiên Chi, ánh mắt sắc như dao, quyết không nhượng bộ nửa bước.
"Đại nhân, chúng ta liều mạng với bọn họ!" Thục Hồng và Thục Cẩm đứng bên cạnh hắn, nói.
Nhìn thấy thị vệ cầm đao áp sát, Thác Bạt Di bỗng tuốt kiếm, hàn quang lóe lên: "Kẻ nào dám động!"
Vũ Văn Liệt cười một cách âm hiểm: "Công chúa, lúc này xen vào chẳng phải là muốn nhận chắc tội danh tộc Thác Bạt ở Bắc Cảnh cấu kết với Đông Lăng hay sao?"
Thác Bạt Di nghẹn lời, nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi.
Chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi ôm lấy vạt áo trước ngực, chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho nàng ấy không cần tranh cãi thêm.
"Còn ngây ra đó làm gì?!"
Vũ Văn Liệt giận dữ quát, "Bắt người!"
Ngay lúc này—
"Chiêu Dương Công chúa ở đây, kẻ nào dám động đến Thẩm Thủ phụ!"
Tiêu Minh Chiêu bước lên một bước, trong tay giơ cao một miếng ngọc bội văn phượng, kim ngọc lấp lánh, ấy chính là tín vật của hoàng thất Đông Lăng!
Cả sân lặng ngắt.
Vũ Văn Liệt nheo mắt, cười lạnh nói: "Chiêu Dương Công chúa, ngươi bảo vệ hắn lúc này, chính là Đông Lăng tuyên chiến với Tây Lương!"
Thác Bạt Di nhanh chóng tiến lên, một tay ấn ngọc bội của Tiêu Minh Chiêu xuống, thấp giọng nói: "Không được manh động!"
Tiêu Minh Chiêu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi lắc đầu với nàng.
Trong chớp mắt, nàng lã chả rơi lệ.
Thấy vậy, Vũ Văn Liệt từng bước dồn ép: "Minh Nguyệt, là thân tín của Thẩm Nghiên Chi, Thẩm Nghiên Chi, là tâm phúc của Tiêu Minh Dục. Người Minh Nguyệt giết, nhất định do Thẩm Nghiên Chi sai khiến, người Thẩm Nghiên Chi giết, nhất định do Tiêu Minh Dục chỉ thị."
Ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Chi, cười gằn, "Hay là... Việc này không liên quan đến Đông Lăng, mà do một mình ngươi, Thẩm Nghiên Chi, gây ra?"
Thẩm Nghiên Chi im lặng không nói, lúc này hắn cảm thấy lồng ngực như bị lưỡi dao băng xuyên qua, lạnh đến cực điểm, đến nỗi không còn cảm thấy đau đớn.
Đây là tử cục.
Nếu nhận, chính là Đông Lăng và Tây Lương khai chiến;
Nếu không nhận, chính là một mình Thẩm Nghiên Chi mưu nghịch, tội tru di cửu tộc!
Minh Nguyệt toàn thân run rẩy, đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã là một vẻ quyết tuyệt:
"Người, là do ta giết!"
Giọng nàng ấy khàn đặc, nhưng từng chữ rõ ràng: "Không liên quan đến đại nhân, là ta tự ý hành động!"
"Ngươi chỉ là một hộ vệ quèn, cũng dám tự ý bắn chết Thế tử Tây Lương sao?" Vũ Văn Liệt vẫn không buông tha, từng chữ như khoét vào tim, "Nói! Là ai đã chỉ thị cho ngươi?"
Nghe vậy, Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt cười nói: "Thế tử Tây Lương âm mưu khinh bạc ta."
Trong sân, một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Thế tử Tây Lương nổi tiếng háo sắc, chuyện này ai cũng biết. Mấy binh sĩ Bắc Cảnh đưa mắt nhìn nhau- Tháng trước vị Thế tử này còn công khai kéo tay áo nữ y trong quân của bọn họ.
Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, tiếp tục lên tiếng: "Chuyện này là ân oán cá nhân của ta, không có ai chỉ thị, càng không liên quan đến Đông Lăng." Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi, trong mắt ngấn lệ, nhưng lại nở một nụ cười…
"Thuộc hạ... Phụ lòng đại nhân rồi."
Nhìn người đang quỳ dưới đất trước mặt, đáy mắt Thẩm Nghiên Chi ngấn lệ, giọng nói khẽ run, nhưng từng chữ như gươm đao:
"Thế tử Tây Lương chết trong cung cấm, Thống lĩnh thị vệ Bắc Cảnh cũng có trách nhiệm hộ giá không chu toàn." Hắn ngước mắt, sát khí lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vũ Văn Liệt, "Mời hắn ta ra đây, cùng nhau hỏi tội."
Vũ Văn Liệt nheo mắt, cười lạnh một tiếng: "Được thôi, vậy thì đi mời…" Ông ta quay đầu nói với thân tín Ô Kiêu: "Không nghe thấy lời Thẩm đại nhân nói sao? Đi mời Thống lĩnh thị vệ qua đây."
Ô Kiêu vừa định bước đi, đã nghe thấy một tiếng ngăn lại.
"Khoan đã!" Thác Bạt Di lên tiếng: "Ngươi và người của ta cùng đi mời!"
Sau đó, mọi người thấy thân tín của Thác Bạt Di là Diệp Lan và Ô Kiêu cùng nhau lĩnh mệnh rời đi.
Thẩm Nghiên Chi không nhìn bọn họ nữa, hắn xoay người bước về phía Minh Nguyệt đang quỳ trên đất.
Hắn đưa một tay ra, đầu ngón tay khẽ run, nhưng vẫn kiên định nắm lấy cánh tay nàng ấy, một mạch kéo nàng ấy đứng dậy.
"Tin ta." Hắn thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Ngọn gió Bắc Cảnh gào thét lướt qua, cuốn bay vạt áo màu hạnh của Tiêu Minh Chiêu, cái lạnh thấu xương.
Nàng nhìn theo bóng lưng của Thẩm Nghiên Chi- Bóng hình luôn thẳng tắp như tùng bách ấy, giờ phút này lại trông cô độc đến thế.
Nàng muốn tiến lên, muốn đến bên cạnh bầu bạn cùng hắn, nhưng chân vừa bước ra nửa bước, lại cứng rắn dừng lại.
Ánh mắt vừa rồi của hắn thật lạnh lẽo, lạnh đến mức như đang từ chối sự đến gần của nàng.
Thác Bạt Di lại gần, lặng lẽ nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của Tiêu Minh Chiêu, khẽ siết nhẹ, tựa như đang an ủi.
"Đừng vội, có lẽ hắn vẫn còn coa cách. Biết đâu, vẫn còn có thể chuyển biến tốt." Thác Bạt Di an ủi nàng.
Tiêu Minh Chiêu cúi đầu, nước mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người, vỡ tan thành mấy mảnh.
Nửa nén hương sau, Diệp Lan và Ô Kiêu vội vã quay về, chắp tay bẩm báo: "Bẩm Nhiếp Chính Vương, Chu Vệ đại nhân không thấy tung tích, khắp nơi đều tìm không thấy!"
Vũ Văn Liệt cười lạnh một tiếng: "Nếu đã như vậy, còn chờ gì nữa? Người đâu- Lập tức xử tử Minh Nguyệt, để nguôi cơn giận của Tây Lương!"
"Chậm đã!" Thẩm Nghiên Chi nghiêm giọng ngăn lại, đốt ngón tay ấn vào lồng ngực đang đau dữ dội, giọng khàn khàn nhưng từng chữ đanh thép, "Chu Vệ là chủ quản đăng ký binh khí, lúc này mất tích chắc chắn có điều khuất tất. Nếu vội vàng định tội, há chẳng phải để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
Vũ Văn Liệt nheo mắt: "Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ đợi tìm được Chu Vệ rồi mới định đoạt? Bổn vương đợi được, nhưng sứ thần Tây Lương không đợi được đâu!"
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt lên, tơ máu trong mắt chằng chịt như lưới: "Năm ngày, cho ta năm ngày, nhất định sẽ tra ra chân tướng."
Vũ Văn Liệt phất tay áo: "Người si nói mộng! Ra tay!"
Lưỡi đao của thị vệ đã tuốt khỏi vỏ, Thẩm Nghiên Chi bỗng bước lên một bước: "Ba ngày!" Giọng hắn như xé rách, "Chỉ cần ba ngày!"
Ánh mắt âm u của Vũ Văn Liệt lướt qua gương mặt trắng bệch của Thẩm Nghiên Chi, bỗng cười gằn: "Được, vậy thì ba ngày. Bổn vương muốn xem xem, ngươi có thể giở trò gì!"
Ông ta vung tay quát lớn, "Tống giam Minh Nguyệt vào thiên lao, canh phòng nghiêm ngặt- Nếu có kẻ cướp ngục, giết không tha!"
Khi Minh Nguyệt bị lôi đi, nàng ấy quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi, ánh lệ trong mắt vỡ tan, nhưng lại nở một nụ cười vô cùng quyết tuyệt.