Bầu không khí bên trong ngự trướng ngột ngạt, ngưng trọng.
"Ngựa bị hạ dược."
Thẩm Nghiên Chi tay bưng một chiếc mâm gỗ, bên trong đặt một cây ngân châm nhỏ như lông trâu, đầu châm còn ánh lên màu xanh lam quỷ dị.
Loại thuốc kia, có thể khiến ngựa mất khống chế, còn có thể truyền sang người cưỡi thông qua bờm ngựa, chỉ là loại thuốc đó vô hại với người bình thường, nhưng đối với hắn, lại là độc dược trí mạng.
May mắn Chiêu Chiêu bình an vô sự.
"Tra!" Hoàng đế ném mạnh chén trà: "Lại dám không coi trẫm ra gì! Điều tra kỹ càng tất cả mọi người ở mã trường cho trẫm!"
Tiêu Minh Chiêu lại nhìn chằm chằm bàn tay phải mới băng bó lại của Thẩm Nghiên Chi, vết thương kia vì dùng sức quá độ, đã sâu đến tận xương.
"Tay… Tay ngươi… Thế nào rồi…" Nàng đi đến trước mặt hắn, muốn hỏi vết thương ở tay hắn thế nào rồi, nhưng vừa mới mở miệng đã lắp ba lắp bắp.
Hôm nay khi rời đi cùng Bùi Diệm, dường như nàng đã cảm nhận được sự tức giận của hắn, giờ phút này cả người hắn vẫn lạnh băng khiến người ta không dám đến gần, lời nói cũng không có chút tự tin.
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt: "Khiến công chúa lo lắng rồi, vết thương nhỏ thôi."
"Vết thương nhỏ?" Nàng nắm lấy cổ tay hắn, vén tay áo lên.
Những vết thương cũ mới đan xen nhau khiến người ta kinh hãi, dễ thấy nhất là hai hàng dấu răng sâu hoắm – Là do hắn tự cắn khi nhẫn nhịn cơn đau ở bãi săn.
Lúc ở mã trường, hắn đã phát bệnh tim?
"Ngươi cứ như vậy......" Cổ họng nàng nghẹn lại: "Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt ta đến thế sao?"
Thẩm Nghiên Chi im lặng rút tay về, lại nghe ngoài trướng truyền đến giọng nói của Bùi Diệm: "Điện hạ, canh nấu cho ngài đã xong rồi."
Vị tướng quân trẻ tuổi bưng bát canh an thần đi vào, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang giao nhau của hai người.
Thẩm Nghiên Chi lập tức đứng dậy: "Thần cáo lui."
"Đứng lại!" Tiêu Minh Chiêu đặt mạnh bát canh lên án: "Bản cung cho phép ngươi đi rồi sao?"
Trong trướng im lặng như tờ.
Hoàng đế đột nhiên khẽ cười: "Bùi khanh à, trẫm nhớ khanh từng nói, còn có một con bảo mã tốt hơn muốn hiến cho Chiêu Dương?"
"Là Trảo Hoàng Phi Điện, đang ở trong chuồng ngựa."
"Vậy thì tốt." Tiêu Minh Dục ý vị thâm tường nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi: "Chiêu Dương, đi chọn yên cương đi."
Tiêu Minh Chiêu nghiến răng: "Ta không..."
"Thần đi cùng công chúa." Thẩm Nghiên Chi đột nhiên lên tiếng.
…
Trong chuồng ngựa tràn ngập mùi cỏ khô.
"Tại sao lại đồng ý?" Tiêu Minh Chiêu đá đá cỏ khô: “Không phải ngươi muốn trốn tránh ta sao?"
Thẩm Nghiên Chi đang kiểm tra yên ngựa, nghe vậy đầu ngón tay khẽ khựng lại: "Con ngựa kia, là nhắm vào thần."
"Cái gì?"
"Thuốc tẩm trên châm, là để kích phát bệnh tim." Hắn khẽ v**t v* bờm ngựa: "Có người biết hôm nay thần sẽ tham gia."
Toàn thân Tiêu Minh Chiêu lạnh toát: "Lại có người muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, ta muốn lôi kẻ đó ra băm thành trăm mảnh..."
"Nhưng người gặp chuyện lại là công chúa." Giọng nói của hắn trở nên âm trầm, hắn sẽ bắt ra kẻ đứng sau màn, bất cứ kẻ nào làm tổn thương Chiêu Chiêu, hắn sẽ không tha cho một ai.
Nàng không thể nhịn được nữa, từ phía sau ôm lấy hắn: "Cũng may là ta."
Cũng may nàng đã thổi còi, sai người đưa con ngựa kia đến.
Cũng may hắn không bị tổn thương.
Thân thể trong ngực nàng đột nhiên cứng đờ.
"Chiêu Chiêu, buông tay." Giọng hắn khàn đặc, nàng không biết hành động này của nàng vào lúc này, đối với hắn mà nói, mang ý nghĩa gì.
"Ta không!" Nàng ôm càng chặt hơn: "Ngươi rõ ràng… Để ý đến ta hơn bất cứ ai.”
Hắn quay lưng về phía Tiêu Minh Chiêu, nặng nề th* d*c, lồng ngực phập phồng, nắm chặt tay thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng sức, cố gắng kìm nén tình yêu mãnh liệt dành cho nàng.
Nhưng nữ nhân phía sau vẫn ôm chặt lấy hắn không buông tay, tiếp tục tủi thân nói: “Hôm nay ta đã khóc ở mã trường, không phải vì sợ chết, mà ta sợ, nếu hôm nay ta ngã xuống, ta sẽ không bao giờ còn được gặp…”
Còn chưa dứt, nàng cảm thấy người phía trước đột ngột xoay người, hương gỗ thông bao trùm xuống, nàng kinh ngạc mở to mắt…
Thẩm Nghiên Chi, ôm chặt nàng vào lòng.
Sức lực của hắn rất lớn, dường như muốn nghiền nát nàng vào tận xương tủy.
Âm thanh hắn mang theo sự run rẩy và đầy sợ hãi: "Chiêu Chiêu… Người không thể chết."
Nàng không thể chết, nàng phải bình an vui vẻ lớn lên, cả đời thuận lợi, ta sẽ bảo vệ nàng, cho đến khi không thể bảo vệ được nữa.
Giờ phút này hai người lại không biết rằng, bên ngoài chuồng ngựa không xa, có một đôi mắt đã nhìn thấy cảnh tượng bọn họ ôm nhau, siết chặt nắm tay.