Ba ngày sau diễn ra cuộc săn bắn mùa xuân, Bùi Diệm đích thân dắt đến cho Tiêu Minh Chiêu một con hãn huyết bảo mã.
"Điện hạ thử xem?" Vị tướng quân trẻ tuổi nở một nụ cười rạng rỡ: "Cố ý thuần dưỡng cho ngài."
"Được." Nói rồi, Tiêu Minh Chiêu nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, một thân hồng y, tựa như ráng chiều trên trời.
Mái tóc đuôi ngựa được buộc cao gọn gàng, cuồng dã múa lượn trong gió theo động tác thúc ngựa phi nhanh của nàng.
Nàng liếc mắt thấy Thẩm Nghiên Chi một mình cưỡi ngựa ở rìa bãi săn.
Hôm nay hắn không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ nhung trang màu trắng đơn giản, khiến cả người trông mỏng manh như tờ giấy.
Bùi Diệm đưa dây cương cho nàng, nói: "Điện hạ cẩn thận."
Tiêu Minh Chiêu lơ đãng đáp lời, ánh mắt không ngừng đảo quanh đám người.
Thẩm Nghiên Chi cưỡi ngựa chậm rãi đến gần, gương mặt tái nhợt bị đồ trên người làm nổi bật vẻ thanh lãnh, tay phải quấn băng dày cộm.
"Thủ phụ đại nhân cũng muốn tham gia?" Bùi Diệm ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Nghiên Chi nhàn nhạt gật đầu: "Ý chỉ của Bệ hạ."
"Sắc mặt Thủ phụ đại nhân không tốt?" Bùi Diệm lớn tiếng hỏi: "Có cần truyền thái y không?"
Thẩm Nghiên Chi cười nhạt: "Không làm phiền tướng quân bận tâm."
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhớ lại bóng lưng cô độc đêm qua, trái tim nàng nhói lên. Vừa định mở miệng thì tiếng tù và chợt vang lên.
"Giá!"
Tiêu Minh Chiêu mạnh mẽ thúc vào bụng ngựa, con hãn huyết bảo mã lao đi như tên rời cung.
Bùi Diệm theo sát phía sau, áo choàng màu đen tung bay phần phật.
Nàng quay đầu liếc nhìn- Con Tuyết Câu của Thẩm Nghiên Chi bỏ lại phía sau rất xa, tay phải hắn nắm chặt dây cương, khớp ngón tay trắng bệch, sắc mặt còn thảm hại hơn cả bộ đồ màu trắng trên người.
"Giá!"
Nàng cố ý quất thêm một roi, kéo khoảng cách càng xa hơn. Đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong làn bụi mù, nàng mới đột ngột ghìm ngựa dừng lại.
"Điện hạ?" Bùi Diệm đuổi kịp, nhíu mày: "Sao không chạy nữa?"
Tiêu Minh Chiêu không để ý đến hắn ta, lấy ra một chiếc còi bạc từ bên hông, dùng sức thổi…
Hú…
Từ xa lập tức có thị vệ dắt một con tuấn mã trắng như tuyết phi nhanh đến.
Bùi Diệm nhìn chằm chằm con ngựa kia, đột nhiên cười lạnh: "Đây là ngựa của Thủ phụ đại nhân đúng không? Ta nhớ, hắn không bao giờ cho ai chạm vào."
Tiêu Minh Chiêu tung người xuống ngựa, ném dây cương về phía hắn ta: "Ngựa của ngươi, trả lại cho ngươi."
"Có phải ngựa không hợp ý điện hạ?" Bùi Diệm hỏi.
"Ngựa tốt, tiếc là ta vẫn quen cưỡi con của ta hơn." Nói xong, nàng đi thẳng đến con bạch mã, đưa tay v**t v* bờm nó.
Con ngựa thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, như thể đã quen thuộc hơi thở của nàng từ lâu.
"Trong lòng điện hạ, có phải luôn luôn có hắn?" Bùi Diệm đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
Động tác của Tiêu Minh Chiêu khựng lại, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa:
"Thì sao?"
Nàng nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Bùi Diệm, từng chữ từng chữ nói:
"Nam nhân trên đời này, đều không sánh bằng một phần tốt của hắn."
Bùi Diệm im lặng, đáy mắt âm thầm cuộn sóng, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Tiêu Minh Chiêu không nói thêm gì nữa, đột ngột vung mạnh dây cương…
"Giá!"
Con bạch mã lao đi như tia chớp, Bùi Diệm ngẩn người trong chớp mắt rồi thúc ngựa điên cuồng đuổi theo.
Bùi Diệm ở phía sau đuổi theo không rời, vừa cưỡi ngựa vừa nói: “Nhưng ta nghe nói, Thẩm đại nhân từng là thái phó của công chúa điện hạ, sư đồ có luân…”
"Thì sao chứ…" Tiêu Minh Chiêu vừa định nói chuyện, con ngựa dưới thân bỗng nhiên hí dài một tiếng, hai chân trước giơ cao lên!
"Điện hạ!"
Trong lúc trời đất quay cuồng, nàng cảm thấy mình sắp bị hất văng ra ngoài, bên tai là tiếng gió rít và tiếng kinh hô của mọi người.
Nàng nghe thấy thanh âm gấp gáp quen thuộc kia.
"Chiêu Chiêu!"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng tên thân mật trước đám đông.
Bụi đất tung bay, Tiêu Minh Chiêu thấy mình sắp phi ngựa lao xuống vách đá.
"Điện hạ cẩn thận!"
Bùi Diệm phóng ngựa chạy như bay tới, ngay khoảnh khắc nàng sắp rơi xuống vực, có một người đã ôm chặt lấy eo nàng. Hai người xoay nửa vòng trên không trung, trâm cài tóc của nàng xẹt qua má vị tướng quân trẻ tuổi, để lại một vệt máu.
Cách nửa trượng, con Tuyết Câu của Thẩm Nghiên Chi đứng thẳng lên bằng hai chân sau.
Tay phải hắn nắm chặt dây cương, băng gạc thấm đẫm máu – Cuối cùng vẫn chậm một bước.
"Công chúa điện hạ." Bùi Diệm đang ôm công chúa còn chưa hết kinh hoàng hành lễ: "Sự việc khẩn cấp, vi thần mạo muội."
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi lướt qua bàn tay Bùi Diệm đang giữ chặt vòng eo công chúa, đột nhiên ho khan.
"Có bị thương không?" Thẩm Nghiên Chi tung người xuống ngựa, giọng nói khàn đặc.
Tiêu Minh Chiêu ngơ ngác lắc đầu, nước mắt không kìm được lăn xuống.
Bùi Diệm lấy ra chiếc khăn gấm đưa tới, Thẩm Nghiên Chi lại nhanh hơn một bước tiến đến gần nàng giơ tay lên – Đầu ngón tay vừa chạm đến nước mắt của nàng đã khựng lại, thay vào đó nhận lấy chiếc khăn: "Đa tạ tướng quân."
"Thủ phụ đại nhân tạ gì?" Bùi Diệm nhướn mày: "Người ta cứu là công chúa."
"Ta là thái phó của công chúa." Thẩm Nghiên Chi gấp khăn lại dâng trả: "Theo lý cũng nên đáp tạ."
Gió cuốn lá khô lướt qua giữa ba người. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên đứng dậy, không ngoảnh đầu lại đi thẳng về phía ngựa của Bùi Diệm.
"Bùi tướng quân, đưa bản cung hồi doanh." Nàng ra lệnh bằng giọng khàn đặc.
Bùi Diệm nhảy lên ngựa, trong khoảnh khắc cánh tay hắn ta ôm lấy eo nàng, Tiêu Minh Chiêu cảm thấy sau lưng như có ánh mắt hữu hình sắp đâm thủng nàng.
Nhưng nàng vẫn không hề quay đầu, cho đến khi tiếng vó ngựa hoàn toàn nhấn chìm tiếng ho kìm nén của Thẩm Nghiên Chi.