Mưa phùn vừa tạnh, những đóa hải đường trong Ngự Hoa Viên còn vương giọt nước, trĩu nặng oằn cả cành.
Tiêu Minh Chiêu buồn chán gảy nhẹ dây đàn, ánh mắt liếc trộm về phía cửa viên. Hoàng huynh nói hôm nay Bùi thiếu tướng quân Bùi Diệm hồi kinh phục mệnh, đặc biệt sắp xếp nàng "tình cờ" gặp mặt tại đây.
"Điện hạ, người đến rồi." Đại cung nữ khẽ nhắc nhở.
Ngón tay nàng run lên, tiếng đàn bỗng nhiên vút cao. Nàng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một vị tướng trẻ tuổi mặc một bộ cung phục màu đen sải bước về phía này, mày kiếm mắt sáng, thanh kiếm bên hông khẽ lay động theo bước chân, lóe lên hàn quang dưới ánh mặt trời.
"Thần Bùi Diệm, tham kiến công chúa."
Thanh âm trong trẻo tựa như ngọc thạch va chạm vào nhau, khác hẳn giọng nói trầm thấp của người nào đó. Tiêu Minh Chiêu bỗng thấy có chút mất hứng, nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn: "Thiếu tướng quân miễn lễ."
Nàng cố ý làm rơi chiếc quạt tròn xuống đất.
Bùi Diệm cúi người nhặt lên, đúng lúc một cơn gió thổi qua, khiến vạt áo nàng tung bay. Lỗ tai vị tướng quân trẻ tuổi ưng đỏ, khi đưa trả quạt đầu ngón tay cũng run rẩy: "Điện hạ, của ngài......"
"Bản cung mỏi tay, Thiếu tướng quân thay bản cung quạt một lát?"
Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lại liếc thấy một góc áo trắng như tuyết sau hòn giả sơn – Quả nhiên Thẩm Nghiên Chi đang ở đó.
Bùi Diệm lúng túng cầm quạt, đứng thẳng tắp như tùng. Tiêu Minh Chiêu xít lại gần hơn một chút, giả vờ lắng nghe hắn ta nói, thực tế là cố ý để sợi tóc lướt qua cánh tay đối phương.
Phía sau hòn giả sơn truyền đến một tiếng "răng rắc" khẽ.
"Công chúa cẩn thận!"
Bùi Diệm đột nhiên ôm lấy eo nàng lùi nhanh ba bước.
Thì ra là một cành cây gãy từ trên cây rơi xuống, rơi trúng chỗ nàng đang đứng. Tiêu Minh Chiêu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị kéo xoay một vòng, sống lưng nàng chạm vào lồng ngực rắn chắc của vị tướng quân trẻ.
"Thần mạo phạm." Bùi Diệm vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng như nhỏ máu.
Tiêu Minh Chiêu lại không cười nổi.
Bởi vì nàng thấy Thẩm Nghiên Chi bước ra từ sau hòn giả sơn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tay phải rũ xuống bên hông, máu tươi đang theo đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống phiến đá xanh – Tiếng động vừa rồi, là hắn bóp nát chiếc ngọc ban chỉ.
"Thủ phụ đại nhân......" Bùi Diệm vội vàng hành lễ.
Thẩm Nghiên Chi khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua mái tóc rối bời của công chúa, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: "Bệ hạ triệu kiến, thần đến tìm công chúa."
"Hoàng huynh tìm ta?" Tiêu Minh Chiêu chột dạ chỉnh lại vạt áo: "Vậy đi thôi."
Nàng cố ý không đỡ lấy bàn tay đang chảy máu của hắn.
…
Trong ngự thư phòng, Hoàng đế đang phê tấu chương.
"Gặp người rồi?" Tiêu Minh Dục không ngẩng đầu lên: "Tên tiểu tử họ Bùi kia thế nào?"
Tiêu Minh Chiêu trộm liếc nhìn Thẩm Nghiên Chi ở bên cạnh, thấy hắn đang dùng khăn chậm rãi băng bó vết thương, nghe vậy, đầu ngón tay hắn khẽ khựng lại.
"Rất tốt." Nàng cố ý nói: "Hơn hẳn tên ma bệnh kia nhiều."
"Keng..."
Thẩm Nghiên Chi làm đổ chén trà.
Nước nóng hắt lên tấu chương, hắn vội vàng đứng dậy tạ tội, không ngờ từ trong tay áo rơi ra một vật – Là nửa chiếc ngọc ban chỉ nhuốm máu, bên trong khắc bốn chữ "Chiêu Dương Vĩnh Xương".
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu co rút lại. Đây là món quà sinh nhật nàng khắc tặng hắn năm mười bốn tuổi, khi đó còn bị chê chữ xấu.
"Thần cáo lui." Thẩm Nghiên Chi cúi người nhặt lên, lúc đứng dậy còn loạng choạng.
Tiêu Minh Chiêu theo bản năng đưa tay ra, lại bị hắn tránh đi.
"Thẩm khanh," Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "Ngày mai săn bắn mùa xuân, khanh cũng đi đi."
"Thần tuân chỉ."
Bóng lưng Thẩm Nghiên Chi cứng đờ, cuối cùng không nói một lời rời khỏi điện.
Người vừa đi, Tiêu Minh Chiêu lập tức giận dữ quát: "Dáng vẻ hắn như vậy, huynh còn bắt hắn đi săn bắn mùa xuân? Huynh điên rồi?"
Tiêu Minh Dục v**t v* ngọc tỷ, ý vị thâm trường: "Chiêu Chiêu đừng nóng vội, cứ đợi ngày mai xem, ai điên, còn chưa biết đâu.”
…
Đêm đó, phủ Thủ Phụ đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Minh Chiêu trèo tường vào, đúng lúc nghe thấy thái y thở dài: "Nếu đại nhân còn không biết quý trọng thân thể, e rằng đôi tay này..."
"Không sao." Giọng nói Thẩm Nghiên Chi khàn hơn ngày thường: "Thuốc cứ để lại, Liễu đại nhân mời hồi phủ."
Nàng ghé mắt nhìn trộm qua khe cửa, chỉ thấy hắn ngồi một mình trước án thư, mở chiếc khăn thấm máu ra. Lòng bàn tay có một vết thương sâu đến thấu xương, là do mảnh vỡ của ngọc ban chỉ cứa phải.
"Đồ ngốc..." Sống mũi Tiêu Minh Chiêu cay cay.
Nàng định đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy hắn đột nhiên ho sặc sụa, vội vàng với lấy chén thuốc trên bàn.
Nhưng bàn tay run rẩy dữ dội, thuốc đổ ra gần hết. Cuối cùng hắn bỏ cuộc tựa vào lưng ghế, ôm ngực th* d*c.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, Tiêu Minh Chiêu quay đầu đi, không dám nhìn nữa, nàng sợ mình nhìn nữa sẽ không nhịn được lập tức xông vào ôm lấy hắn, ngày mai không được đi cuộc săn bắn mùa xuân gì đó nữa!
Lúc này, trong phòng truyền đến một trận cười tự giễu, “Ma bệnh… Ha ha.” Nói xong, hắn dừng lại một lát, lại tự nhủ: “Hắn tuổi trẻ tài cao, đương nhiên…” Giọng Thẩm Nghiên Chi lạnh lẽo như tẩm băng: "Thích hợp hơn ta."
Bóng lưng nàng cô đơn rời đi.