Trong Chiêu Dương điện, Tiêu Minh Chiêu lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, đầu ngón tay buồn chán v**t v* chiếc vòng ngọc treo trên cổ tay - Đây là lễ vật cập kê năm xưa Thẩm Nghiên Chi tặng nàng, mặt trong khắc bốn chữ "An Khang Vĩnh Niên".
"Điện hạ, thuốc sắc xong rồi." Đại cung nữ bưng khay sơn đen tiến vào: "Theo như lời ngài dặn dò, thêm ba đồng hoàng liên."
Tiêu Minh Chiêu nở một nụ cười giảo hoạt, đổ hết nước thuốc vào bụi hải đường dưới cửa sổ: "Truyền lời ra ngoài, cứ nói bổn cung sốt cao không hạ, thuốc thang không có hiệu quả."
Nàng cố ý đặt chiếc khăn thêu Thẩm Nghiên Chi tặng bên gối, cánh hoa hải đường thêu xiêu vẹo sớm đã bị v**t v* đến xù lông.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần buông xuống, cơn mưa phùn làm ướt bậc thềm. Tiêu Minh Chiêu nhìn ngọn đèn cung đình lay động dưới mái hiên, bỗng nhớ lại cảnh tượng mình chạy đi vào ban ngày, không yên tâm nên quay lại thì thấy Thẩm Nghiên Chi ho ra máu -Hắn thà v**t v* bức họa của nàng, cũng không chịu thừa nhận một câu thích.
"Khốn khiếp..." Nàng cắn môi, kéo chăn gấm trùm kín đầu.
Tiếng canh ba vừa điểm, cửa điện cuối cùng cũng bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiêu Minh Chiêu lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng trái tim lại đập nhanh đến đau nhói.
Màn sa bị người ta cẩn thận vén lên, một làn hương gỗ tùng thanh khiết ập đến - Là túi thơm an thần Thẩm Nghiên Chi luôn mang theo trong tay áo, bên trong đựng dược liệu có thể làm dịu tâm bệnh.
"Công chúa?"
Giọng hắn khàn đặc hơn ngày thường, tựa như đang cố gắng kìm nén cơn ho.
Tiêu Minh Chiêu lặng lẽ hé mắt nhìn, chỉ thấy hắn đứng trước tháp, quan bào bị sương đêm làm ướt một nửa, dưới mắt hằn lên quầng thâm nhàn nhạt.
Chói mắt nhất là bàn tay phải của hắn - Lớp băng gạc mới quấn quanh lòng bàn tay lại rỉ máu, rõ ràng là vết thương do bóp nát chén trà vào ban ngày.
"Sao lại sốt cao đến vậy..."
Bàn tay mát lạnh đặt lên trán nàng, khiến cả người nàng run lên một cái. Thẩm Nghiên Chi rụt tay lại giống như bị bỏng, quay người đi tìm hòm thuốc mà thái y để lại.
"Uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Bát thuốc đưa đến bên môi, nàng cố ý quay mặt đi: "Đắng."
Thẩm Nghiên Chi dừng lại một chút, lấy từ trong tay áo ra một gói mơ. Giấy gói đã ố vàng, là loại mà năm năm trước khi nàng mới nhập học, hắn thường chuẩn bị để dỗ nàng uống thuốc.
"Ngươi..." Nàng ngẩn người, "Còn nhớ cái này?"
“Công chúa thích, đương nhiên…” Còn chưa nói hết câu, hắn đột nhiên ho khan kịch liệt, một tay nắm chặt thành quyền che miệng, vai lưng run rẩy. Tiêu Minh Chiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lại sờ thấy ống tay áo hắn ẩm ướt - Là máu.
"Thẩm Nghiên Chi!"
Nàng không thể giả vờ được nữa, chân trần nhảy xuống tháp xé rách vạt áo hắn. Thẩm Nghiên Chi vội vàng lùi về phía sau, eo chạm vào án kỷ, "ầm" một tiếng làm đổ hòm thuốc. Mấy cây ngân châm dính máu lăn xuống đất - Là thứ thái y dùng để làm dịu tâm bệnh, lúc này đầu kim còn dính cả da thịt.
"Ngươi dùng kim châm vào mình để giảm đau?" Giọng nàng run rẩy: "Chỉ để đến cho ta uống thuốc?"
Thẩm Nghiên Chi im lặng cài lại đai áo, nhưng khi cúi xuống nhặt kim lại loạng choạng một chút. Tiêu Minh Chiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lòng bàn tay chạm vào tấm lưng gầy đến mức có thể sờ thấy đốt xương sống nhô ra.
"Công chúa không nên..."
"Câm miệng!" Nàng đỏ mắt lục tìm hòm thuốc hắn mang đến, đột nhiên sờ thấy một v*t c*ng - Là chiếc lược ngọc quấn chỉ vàng, thứ mà nàng đánh mất năm mười bốn tuổi. Trên răng lược còn vướng vài sợi tóc dài, rõ ràng là ngày ngày đều dùng.
Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng cười của Hoàng đế: "Trẫm đã bảo Thẩm khanh ở đây mà."
Tiêu Minh Dục chậm rãi bước vào, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: "Bệnh của Chiêu Dương đến đột ngột, đi cũng nhanh thật?"
Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng ran, lại thấy hoàng huynh đột nhiên cúi người, rút ra từ dưới gối nàng một cuốn “Nữ Giới”- Chính là cuốn mà Thẩm Nghiên Chi tặng nàng năm xưa, mép sách đã bị lật đến nhàu nhĩ, bên trong còn kẹp một cánh hoa hải đường khô.
"Bệ hạ!" Giọng nói Thẩm Nghiên Chi hơi đổi.
Hoàng đế lại không để ý đến hắn, tự mình lật ra trang đầu, chỉ vào một chỗ phê chú rồi cười nói: "Chữ của Thẩm khanh, trẫm vẫn nhận ra được."
Tiêu Minh Chiêu ghé sát lại nhìn một chút, chỉ thấy bên cạnh bốn chữ "Hành kỷ hữu sỉ" (Hành vi có liêm sỉ), chữ Khải nhỏ nhắn viết bằng chu sa: "Chiêu Dương tính tình cương liệt, nhưng hết sức chân thành đáng quý, không cần câu nệ điều này."
Đây là... Hắn phê vào năm đó?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bối rối của Thẩm Nghiên Chi.
"Trẫm hỏi lại một lần nữa." Hoàng đế đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Thẩm khanh có nguyện lấy công chúa không?"
Trong phòng im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ nhỏ giọt.
Đôi môi tái nhợt của Thẩm Nghiên Chi khẽ động: "Thần..." Giọng nói hắn bình tĩnh đến lạnh lùng: "Không xứng."
Hoàng đế chậm rãi nói: "Nếu đã vậy, tấu chương cầu hôn công chúa của Bùi tướng quân gần đây, trẫm sẽ chuẩn tấu."
"Hoàng huynh!" Tiêu Minh Chiêu gấp gáp đến giậm chân, cho dù hắn không cần nàng, nàng cũng sẽ không gả cho người khác, Thẩm Nghiên Chi đầu óc không tỉnh táo, sao huynh cũng hồ đồ theo vậy!
"Thần mặc bệ hạ định đoạt." Thẩm Nghiên Chi quỳ xuống dập đầu, ống tay áo quan bào dính vết trà nàng vừa hắt ra.
À, ngươi cũng coi như vui vẻ chấp nhận rồi sao!
Tiêu Minh Chiêu tức giận đến toàn thân phát run, đột nhiên túm lấy chiếc chặn giấy bằng ngọc trên án ném qua: "Ngươi đừng hối hận!"
Chặn giấy sượt qua gò má hắn, hắn cũng không chớp mắt, chỉ tiếp tục dập đầu: "Thần cáo lui."