Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 3

Ánh nắng bình minh hé rạng, Tiêu Minh Chiêu đứng trước cửa ngự thư phòng, đầu ngón tay siết chặt tấu chương.

"Hoàng huynh, ta muốn đổi Thái phó."

Bàn tay cầm bút của Tiêu Minh Dục khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn muội muội từ trước đến nay vẫn luôn kiêu căng của mình. Hôm nay, nàng hiếm khi mặc cung trang màu nhạt, dưới mắt lại hằn lên quầng thâm nhàn nhạt, rõ ràng là một đêm chưa ngủ.

"Lý do?"

"Hắn dạy không hay." Nàng hơi nâng cằm lên, giọng nói lại có chút run rẩy: "Cả ngày mặt mày cau có, thật vô vị."

Hoàng đế đặt bút son xuống, cười như không cười: "Thẩm khanh là trạng nguyên do Tiên đế đích thân chọn, văn võ bá quan trong triều ai mà không khen hắn học vấn uyên bác?"

"Thì đã sao?" Tiêu Minh Chiêu cười lạnh: "Đến một câu dễ nghe hắn cũng không nói được, bổn cung chịu đủ rồi!"

Tiêu Minh Dục lại hiểu rõ, nàng muốn đổi Thái phó, chẳng qua là vì câu nói của Thẩm Nghiên Chi: quân thần khác biệt, sư đồ càng hơn.

Từ nay về sau, nàng không muốn làm sư đồ nữa.

Quân thần không thể thay đổi, sư phụ thì có thể đổi.

Ngoài thư phòng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Nghiên Chi đứng dưới bậc thềm, quan bào màu tuyết bị gió thổi nhẹ lay động. Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, nhưng trên môi đã điểm chút huyết sắc nhàn nhạt, rõ ràng là cố gắng chống đỡ bệnh thể đến tham kiến.

"Thần, tham kiến bệ hạ."

Khi hành lễ, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, tựa như người ho ra máu đến ngất xỉu đêm qua không phải là hắn. Tiêu Minh Chiêu quay mặt đi, cố ý không nhìn hắn.

"Đến đúng lúc lắm." Tiêu Minh Dục nhướng mày: "Thẩm khanh ngồi xuống đi." Hắn ta phân phó hạ nhân đẩy chén trà về phía đối diện án kỷ.

Thẩm Nghiên Chi cúi đầu hành lễ, quan bào màu tuyết lướt qua ghế gỗ đàn, khi ngồi xuống, vai lưng vẫn thẳng tắp, chỉ có ngón tay đặt trên đầu gối hơi trắng bệch.

"Chiêu Dương nói muốn đổi Thái phó, Thẩm khanh thấy thế nào?"

Trong điện nhất thời tĩnh lặng.

Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi khẽ run lên không thể nhận ra, trên mặt lại bình tĩnh như nước: "Đều nghe theo công chúa phân phó."

"Tốt!" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên quay người lại, trâm vàng va chạm phát ra âm thanh thanh thúy: "Vậy từ hôm nay trở đi, bổn cung không còn là học trò của ngươi nữa!"

Nàng vung tay áo rời đi, nhưng khi đến khúc quanh lại nghe thấy một tiếng "choang" giòn tan…

Chén trà trong tay Thẩm Nghiên Chi, vỡ rồi.

Mảnh sứ vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi theo kẽ ngón tay nhỏ xuống sàn nhà.

"Đại nhân!" Tùy tùng vội vàng đỡ lấy, lại bị hắn giơ tay lên ngăn cản.

Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ nhìn vũng máu trên đất, bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước, khi tiểu công chúa lần đầu tiên đưa cho hắn chiếc khăn tay thêu, cũng là màu đỏ tươi như vậy. Lúc đó nàng mới học nữ công, đầu ngón tay bị kim đâm đầy vết máu, nhưng vẫn ngẩng mặt lên cười: “Nghiên Chi ca ca, cái này cho huynh lau mồ hôi."

"... Dọn dẹp sạch sẽ."

Hắn buông tay, mặc cho mảnh sứ vỡ rơi xuống, quay người bước ra khỏi cung.

Vết máu trải dài một đường, nhưng hắn lại hoàn toàn không hay biết.

Tiêu Minh Chiêu trốn sau cột hiên sơn son, cắn chặt môi.

Nàng nìn thấy ống tay áo trắng như tuyết của hắn bị máu thấm đẫm, nhìn thấy bước chân hắn lảo đảo nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, nhìn thấy hắn... Đột nhiên vịn vào tường ở ngoài cửa cung, cúi người ho khan kịch liệt.

"Thủ phụ đại nhân!" Thị vệ kinh hô.

Thẩm Nghiên Chi khoát tay, lấy khăn tay từ trong tay áo che lên môi. Đợi đến khi khăn tay rời đi, trên đó đã nở rộ một đóa mai đỏ chói mắt.

Nước mắt của Tiêu Minh Chiêu chợt rơi xuống.

Đêm xuống, phủ Thủ phụ một mảnh yên tĩnh.

Khi Tiêu Minh Chiêu trèo tường vào, đúng lúc bắt gặp Thẩm Nghiên Chi đang thay thuốc trong thư phòng. Bóng dáng thanh mảnh của hắn in trên giấy cửa sổ, động tác cởi đai áo bằng một tay có chút vụng về.

Nàng quỷ thần xui khiến tiến gần đến khe cửa sổ…

Dưới ánh nến, miếng vải trắng quấn trên tay nam nhân đã thấm đẫm máu, hắn đang từng chút từng chút xé mở những chỗ vải dính vào nhau, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng không hề hé răng nửa tiêng.

"A..."

Thuốc bột rắc lên vết thương, cuối cùng hắn cũng khẽ r*n r* một tiếng, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt Tiêu Minh Chiêu nóng lên, đang định đẩy cửa thì lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: "... Chiêu Chiêu."

Giọng nói dịu dàng đến lạ.

Nàng cứng đờ tại chỗ.

"Đại nhân, thuốc sắc xong rồi." Gã sai vặt đứng ở ngoài cửa nói.

Thẩm Nghiên Chi nhanh chóng khoác thêm áo ngoài, lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có: "Vào đi."

Tiêu Minh Chiêu nhân lúc hỗn loạn lẻn vào chỗ tối trong thư phòng, nhìn thấy hắn bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Nước thuốc màu nâu chảy xuống khóe môi, hắn tùy ý lau đi, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay lại ngẩn người.

"Hôm nay... Công chúa có khỏe không?" Hắn đột nhiên hỏi.

Gã sai vặt sửng sốt một chút: "Nghe nói công chúa mới chọn Lâm Thái phó, buổi trưa ở ngự hoa viên tập đàn..."

"Rắc."

Bát thuốc rỗng trong tay bị bóp ra một vết nứt.

Thẩm Nghiên Chi cúi đầu nhìn vết thương mới trên lòng bàn tay, khẽ nói: "Nàng nên chọn một vị Thái phó ôn hòa hơn một chút."

Tiêu Minh Chiêu trốn sau bình phong không thể nhịn được nữa, xông ra túm lấy cổ tay hắn: "Thẩm Nghiên Chi! Ngươi..."

Lời nói đột ngột dừng lại.

Nàng nhìn thấy tấu chương trải rộng trên án kỷ, mực phê duyệt bằng chu sa chưa khô: "Hôm nay Chiêu Dương công chúa tập 《 U Lan Thao 》, đứt ba dây đàn, e rằng đã làm tổn thương đầu ngón tay, xin Thượng Cung cục chuẩn bị ngọc hộ giáp."

Một giọt nước mắt rơi xuống giấy.

"... Ngươi đã quan tâm ta như vậy, tại sao còn đồng ý đổi người?"

Thẩm Nghiên Chi im lặng hồi lâu, chậm rãi rút tay về: "Thần, không xứng."

Sau khi Tiêu Minh Chiêu khóc lóc bỏ chạy, Thẩm Nghiên Chi ngồi im trong thư phòng đến canh ba.

Trong ánh nến lay lắt, hắn mở ngăn bí mật ra, lấy ra một quyển tranh cuộn. Trong tranh là Chiêu Dương mười bốn tuổi, đang kiễng chân hái bông hoa hải đường trên cành, váy áo tung bay, tươi cười rạng rỡ.

"Thần tham lam rồi."

Hắn khẽ v**t v* khuôn mặt người trong tranh, sau đó ném quyển tranh cuộn vào lò than. Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, một ngụm máu tươi phun lên án kỷ.

Bình Luận (0)
Comment